[Oneshot][K][Romance] Nắng Nắng Nắng

Thảo luận trong 'Fiction' bắt đầu bởi Mirichan, 6/7/21.

Tags:
  1. Mirichan

    Mirichan Moderator Ban quản trị

    Tham gia ngày:
    28/6/21
    Bài viết:
    143
    Web:
    Nắng Nắng Nắng


    Author: Mirichan / Émilie

    Rating: K

    Genre: Romance.

    A/N: chắc là chẳng có yêu đương gì đâu.

    Archive: Wordpress | Wattpad | Vnsharing

    Đôi lời: Tặng bạn, cô gái nhỏ nhắn lạc giữa thế giới người lớn của tôi

    .
    .
    .

    Liệu có ai biết rằng, đằng sau những mùa Nắng là một giấc mơ?

    Vì sao Nắng luôn đầy sức sống, vì sao Mưa luôn lưỡng lự, vì sao Gió luôn lao xao?

    Thực ra thì tôi không biết, tôi chỉ họ đều là những điều kỳ diệu nào đó, vô thực, không thể nắm bắt, chỉ có thể cảm nhận mà thôi.

    Mà Nắng ngoài kia lên rồi kìa.

    Ngồi lại đây với tôi, nghe một câu chuyện vẩn vơ nào đấy, có thể về Nắng ngoài kia, cũng có thể về chúng ta.

    Được không?

    .
    .
    .


    1.

    Nắng không biết em được sinh ra từ khi nào, vì sao em có mặt trên đời này, em trông ra sao và em sinh ra để làm gì. Em chỉ biết em tên là Nắng, em có một gia đình có bố Mặt Trời, mẹ Ánh Sáng, có anh Gió, có chị Mưa, có bà Đất cùng với rất nhiều đứa em nhỏ bé xinh xắn khác. Nắng luôn có một ước mơ, một ước mơ mà em chẳng biết gọi tên thế nào. Rằng là một ngày nào đó, em sẽ được tận mắt nhìn thấy hình hài của mình, nhìn thấy mình một cách toàn diện, nhìn từ đầu đến chân chứ không phải nghe người khác miêu tả về em một cách nhàm chán.

    Bố mẹ em nói rằng em rất đáng yêu và xinh đẹp. Nhưng em không hiểu nổi, đáng yêu và xinh đẹp là gì, em chỉ biết xinh đẹp thì giống như chị Mưa, kiều diễm, lộng lẫy, kiêu sa nhưng đáng yêu thì lại giống đám nhỏ lít nhít, mỗi đứa nheo nhéo một kiểu. Em đâu có giống chị Mưa, đâu có giống đám nhỏ, em là em cơ mà.

    Thực ra thì em cũng chẳng biết em có xinh đẹp hay đáng yêu thật không, tại mọi người cứ nói quá lên như vậy, em không tin. Làm sao có thể tin rằng mình xinh đẹp và đáng yêu khi bản thân không biết mình xinh đẹp và đáng yêu? Làm sao có thể biết mình xinh đẹp và đáng yêu khi em chưa nhìn thấy em dù chỉ là một lần.

    .
    .
    .

    – Này Nắng, có một cách để em nhìn thấy mình đấy! Có muốn nghe không?

    Anh Gió lâu ngày không gặp một ngày kia bỗng trở về. Nắng vui lắm, Nắng yêu những câu chuyện anh kể về những chuyến phiêu lưu, yêu những lời thủ thỉ anh hay thì thầm bên tai Nắng, những câu chuyện khi anh tình cờ lướt qua đồng hoa xanh rờn bát ngát, những câu chuyện khi anh núp sau cảnh cửa sổ xinh đẹp của nhà nào, những câu chuyện mang đậm hơi muối cùng những vùng biển ào ạt sóng xô, những câu chuyện mang tính phiêu lưu thám hiểm khi anh bám vào cánh một chú chim di cư,… Những câu chuyện của anh, Nắng chỉ muốn nghe chứ chẳng hiểu hết nhưng tưởng tượng ra thì không đến nỗi nào. Nắng đã bao giờ nhìn thấy chúng đâu, chỉ biết tự vẽ ra trong đầu mình hình ảnh của chúng thôi.

    Mà kỳ thực những câu chuyện của anh Gió luôn phảng phất một cái gì đó rất nhẹ, khiến Nắng cảm thấy đôi khi phải suy nghĩ đến thừ cả người ra. Vui, buồn, cười, khóc, không có cảm xúc gì, ngẩn ngơ, ngơ ngác ,… là tất cả những gì luôn thường trực trong tâm hồn Nắng mỗi khi em nghe những câu chuyện của anh Gió. Cùng với chất giọng thủ thỉ như hòa tan vào không gian của anh khiến những chi tiết em nghe không rõ lại phải tự mình cảm nhận. Chỉ có thể tự cảm nhận mà thôi, những thứ cảm xúc mà chỉ khi gặp anh Gió em mới được thả cho chúng bay đi.

    – Này Nắng, có nghe anh nói gì không đó?

    Anh Gió huơ tay qua lại trước mặt em mới khiến em giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, em mới nhớ ra rằng vừa mới hỏi anh Gió xem làm thế nào để nhìn thấy chính mình. Nắng nén tiếng thở dài, mà thực ra là em không biết thở dài, chỉ có anh Gió biết thôi, giá mà cảm xúc của em cũng phong phú như anh Gió thì tốt biết bao. Anh Gió nói rằng em chỉ biết cười thôi, chỉ cười một nụ cười toe toét mà ngây thơ, vô tư đến lạ. Em thì chưa thấy mình cười bao giờ, thế đấy. Toe toét là gì, trong sáng là sao đối với em thật là mơ hồ.

    – Anh có cách để em nhìn thấy chính mình đấy – Anh Gió tiếp tục câu chuyện của mình, không để ý đến sự im lặng của Nắng, anh là người phóng khoáng mà như mẹ nói thì có cả đôi chút vô tâm nữa – Nắng có biết nơi mà anh đang chu du không, đi đến đó, em sẽ nhìn thấy mình, nhìn thấy em ở bất cứ nơi đâu em muốn. Chi cần em đi, em sẽ nhìn thấy mình.

    Giọng nói của anh Gió lại mơ hồ như lạc vào một thế giới nào đó rất khác, giọng nói mang mác một nỗi băn khoăn nào đó mà chính Nắng cũng không hiểu được nhiều nhặn gì lắm. Chỉ cảm thấy dù anh Gió khuyên mình thật đấy nhưng trong lòng vẫn vấn vương một thứ gì đó mà em không biết. Thứ gì đó làm em cảm thấy chưa đủ cho một lời khẳng định.

    Nắng quyết định im lặng, em cũng không biết biểu hiện của mình bây giờ như thế nào nữa. Em cứ nghĩ rằng khi thắc mắc của em được giải đáp em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhưng bây giờ em lại càng thấy nó thật mơ hồ và xa xăm. Đi thì đi đâu? Rồi sẽ về đâu? Rồi sẽ thế nào? Nơi đó sẽ có những gì? Nếu được một lần nhìn thấy mình thì thật tốt biết bao, nhưng lại phải rời khỏi đây đến một thế giới xa lạ nào đó mà em chỉ biết qua tưởng tượng. Em không giỏi giang như anh Gió, chẳng thể tự tìm đường trở về. Mẹ cũng từng dặn em, nếu em đi khỏi đây, nếu rời khỏi gia đình ấm áp này, em sẽ chết, chết khi tất cả mọi người trong gia đình ngủ hết rồi. Nên em chỉ có thể ở lại đây mà thôi. Chết là cái gì, em không biết, chỉ nhớ anh Gió từng nói với em rằng, chết là không thể chu du được nữa, chết là hết.

    – Liệu em có chết không hả anh ?

    Em suy nghĩ mãi, cuối cùng khi anh Gió toan rời đi em mới lắp bắp hỏi anh, giọng hơi run run. Không biết là do em băn khoăn, do em đang mơ màng, do em đang ngẩn ngơ hay do em đang hạnh phúc, hoặc sợ hãi nữa.

    Anh Gió giật mình dừng lại, quay về phía em, khuôn miệng luôn cong cong vẽ ra hình một nụ cười, rồi khẽ mấp máy thì thầm vào tai em: “… nhưng cũng đáng để đổi cho một lần tìm thấy chính mình cô gái ạ.”

    .
    .
    .

    Em chỉ kịp cảm thấy một luồng không khí mát lạnh lướt qua người mình nhanh thật nhanh. Thế là anh Gió lại đi rồi, đi ngao du để thỏa mãn tính cách của anh ấy. Nắng lại còn có một mình, vậy là em lại chẳng biết hỏi ai, chẳng biết nói chuyện với ai. Cái chuyện em muốn nhìn thấy mình ấy, mà giờ còn thêm cả chuyện em muốn đi chu du như anh Gió nữa. Và thế là em thấy “chưa hạnh phúc trọn vẹn”, em lại muốn được thở dài như anh Gió mà em chẳng thể nào làm được.



    2.

    Sớm hôm sau, Nắng đến tìm chị Mưa. Chị ấy cũng giống em, cũng giống anh Gió, đều chẳng thể nhìn thấy mình, chỉ là chị ấy không thích phiêu lưu như anh Gió, cũng chẳng hay tò mò như Nắng. Chị Mưa chỉ thích ngồi một mình, đọc sách và ngẫm nghĩ những điều mà Nắng cho rằng rất vẩn vơ. Chị Mưa dịu dàng, hơi đỏng đảnh, im lặng, trầm tư và chị cũng rất xinh đẹp.

    Nắng nhẹ nhàng bò lên cánh cửa sổ trong suốt trước cửa phòng chị Mưa, vắt vẻo trên song sắt màu xanh êm dịu. Chị Mưa vẫn đọc sách, không chú ý gì đến em cả. Nắng lẳng lặng nhìn bóng lưng bé nhỏ màu xanh ngọc bích tha thiết của chị Mưa quay về phía em, bóng lưng chị ngập trong màu xanh êm dịu của căn phòng làm Nắng có cảm giác gì đó rất lạ, giống như cảm giác khi em nhìn thấy anh Gió vụt đi mất và biết rằng rất lâu sau anh mới trở về.

    – Chị Mưa này, chị có muốn nhìn thấy chính mình không?

    Nắng làm bộ rằng em chỉ giả vờ hỏi chị thế thôi, như tất cả các câu hỏi ngây thơ trước đây em từng hỏi chị. Hi vọng là chị Mưa sâu sắc sẽ không nhìn ra dáng vẻ luống cuống của em khi hỏi câu hỏi ấy. Chị Mưa nhẹ nhàng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, quay người lại nhìn Nắng đang lơ lửng trên cửa sổ, cũng chỉ cười một cái với em. Nắng cứ nghĩ là chị chỉ cười cho qua chuyện nên chán nản toan bỏ đi thì lại thấy chị Mưa nhẹ nhàng cất tiếng. Nắng rất thích nghe tiếng nói của chị Mưa, tiếng nói nhẹ nhàng, thanh thoát, trầm bổng như đang chầm chập kể lại một câu chuyện cổ tích nào đó thật dài. Câu chuyện cổ tích luôn thật dài vì chị Mưa chẳng bao giờ muốn đặt kết thúc cho những “mảnh ghép rời rạc” chị tạo ra cả. Chị không tin quá nhiều vào những thứ vẹn tròn, chị chỉ thích những thứ lấp lánh, mong manh, dễ tan, dễ vỡ.

    – Có, đương nhiên là chị rất muốn rồi. Chị biết mọi lý thuyết trên đời, hiểu tất cả những cuốn sách này nhưng chưa bao giờ chị biết mình là ai, mình làm gì, mình như thế nào. Em bảo xem như thế có buồn không? Nhưng em biết không Nắng, cuộc đời của chị rất mong manh, nếu chị muốn nhìn thấy mình, chị phải chuyển động nhanh dần đều với gia tốc rơi tự do là mười mét trên bình phương giây. Đã vậy, khi chị nhìn thấy mình rồi, chị sẽ tan biến, tan biến vào muôn vàn thứ khác. Chị thấy thật là ngớ ngẩn làm sao khi cứ cắm mặt rơi như vậy chỉ để được nhìn thấy mình. Thôi, có lẽ cứ ngồi nghe những câu chuyện tình cờ nghe được, cứ ngồi mơ ước một điều gì đó cho mình, vậy cũng đủ sống rồi. – Chị dừng lại một lát, rồi như chợt nhớ ra điều gì, chị lại thì thầm hỏi em – Hôm qua anh Gió về, có phải lại kể cho bé con nghe gì rồi không?

    – Này Nắng, em biết không – chị Mưa thấy em im lặng thì khe khẽ tiếp lời, chỉ là giọng chị trầm hơn, trải lòng nhiều hơn. Có lẽ chị hiểu, Nắng chỉ giả bộ không nghe thôi – anh Gió cũng muốn từng muốn nhìn thấy mình, nên anh ấy đi, đi mãi, đi miết, đến bây giờ anh ấy chắc cũng quên ước mơ ngày ấy rồi. Còn chị, cũng muốn nhìn thấy mình, nhưng chị chỉ muốn ước mơ thôi, chị sợ sẽ như anh Gió, chị sợ chị sẽ không nhìn thấy mình, không bao giờ cả. Nên cuối cùng chị đã đánh mất ước mơ rồi. Có lẽ cứ để nó dở dang lại hay.

    Chị Mưa nói đến đó thì chỉ im lặng, quay trở về cái ghế quen thuộc trong căn phòng xanh biếc, bóng lưng thon thả quay về phía Nắng. Em nhìn lại một lượt căn phòng của chị, giờ đây em tự nhiên cảm thấy hẫng, em cũng không biết miêu tả cảm giác đó thế nào nữa, em chỉ biết căn phòng của chị Mưa thực sự là luôn luôn thiếu một thứ gì đó, một thứ gì đó từ trước đến giờ, một thứ gì đó mà đến bây giờ Nắng mới nhận ra. Chị Mưa luôn luôn thiếu một thứ gì đó, thứ khiến chị không hay cười tươi vui vẻ, thứ khiến chất giọng của chị càng ngày càng trầm lắng, dịu dàng. Nắng nhìn căn phòng một lượt nữa xem rốt cuộc có gì khác không nhưng em vẫn cảm thấy rất khó chịu. Phải rồi, chị Mưa thích những điều dang dở.

    Thế là Nắng nhẹ nhàng rời khỏi phòng chị Mưa, thả bộ ở hành lang. Em nhìn ra ngoài khung cửa xa xăm, chẳng rõ là em đang nhìn cái gì nữa, em cảm thấy mọi thứ như mờ nhòe trước mắt em, nơi mà ước mơ của em được hoàn thành trọn vẹn cứ mờ mờ tỏ tỏ giống như một quả bong bóng lấp lánh sắc màu nhưng chỉ cần vươn tay lên khẽ chạm là lại vỡ tan như chưa từng tồn tại. Có lẽ nào, nơi này nhỏ hẹp thế, không thể nuôi được giấc mơ của em? Nếu em giống chị Mưa thì sao nhỉ, một ngày nào đó rồi sẽ nhắc đến một ước mơ mà mình từng khao khát cháy bỏng với một giọng điệu bình thản như chị ấy, sẽ thế nào nhỉ? Hay là em sẽ giống anh Gió, rồi sẽ đi miết mải đến rồi chẳng biết mình đi đâu? Hay là em sẽ như cả hai người họ, biết rất nhiều thứ nhưng rồi lại chẳng biết mình là ai, mình có tồn tại với cái tên bố mẹ đã đặt cho từ khi sinh ra, cứ gắn bó miết mải với cái tên ấy cùng với một cái vỏ mơ hồ và một cuộc sống vất vưởng.

    Thế là tự nhiên em muốn đi, chết cũng được, em chỉ muốn đi thôi.

    Mà chết là gì nhỉ? Có đáng sợ không? Nắng lại băn khoăn. Nếu chết là một con đường ai cũng phải trải qua như anh Gió nói thì sớm hay muộn đâu có quan trọng gì nhỉ? Mà nhỡ Nắng chết đi rồi đột nhiên lại nhớ ra việc gì muốn làm thì có sống lại được không nhỉ, sống lại để làm nốt việc ấy thôi rồi em lại chết, em sẽ ngoan ngoãn không đòi hỏi gì nữa. Chắc là không được rồi, nếu không chị Mưa đã chẳng lưỡng lự để lỡ mất giấc mơ chỉ vì “chết” như thế.

    Vậy thì “cái chết” ghê gớm thế nào nhỉ? Em cũng chẳng biết nữa, mà chắc em cũng chẳng muốn nghĩ nữa đâu, em thấy thật mệt mỏi và khó chịu. Thôi thì, em tặc lưỡi một cái, quyết định như vậy, em sẽ nói với bố mẹ rằng em muốn được nhìn thấy mình. Chết cũng được.

    Nắng lại lon ton chạy đi, em thấy vui, cũng không biết vì sao nữa, chắc là “hạnh phúc” đó.

    Nắng phải kéo ước mơ của em về phía mình, phải kéo ước mơ thôi, nó vẫn còn đang ở xa em lắm, xa đến mức không thể nhìn được, không thể cảm nhận được. Chỉ ước mơ thôi.

    Nắng phải kéo giấc mơ của mình, kéo thôi, kéo thôi, kéo thôi.



    3.

    Nắng nói với bố, rằng em muốn đi phiêu lưu như anh Gió, chết cũng được. Bố chỉ nhìn em thở dài không nói gì hết. Vậy là bố đồng ý hay không? Em thấy người lớn thật khó hiểu. Thế là em lại phải chạy đi hỏi mẹ. Mẹ cũng lại như bố, chỉ thở dài, không gật đầu, cũng không lắc đầu, cũng chẳng vui vẻ.

    Em chán nản bỏ đi. Vẫn dọc cái hành lang ấy. Chẳng phải em đã nói là em chết cũng được mà, bố mẹ còn lo gì cho em nữa khi bản thân em còn chẳng thấy lo tý nào. Em thật không hiểu nổi người lớn nghĩ gì nữa. Nắng rảo bước, đi loanh quanh dễ cũng phải năm lần bảy lượt rồi. Em cảm giác có một sự hồi hộp không tên, một sự chờ mong chẳng biết gọi thế nào. Ước mơ của em có thành hay không cuối cùng lại nhờ sự quyết định của bố mẹ mà. Bố mẹ không đồng ý thì em cũng không dám đi, đành ở lại thôi, nhỡ rồi bố mẹ sẽ buồn thì sao. Ở lại để đợi mình cứng cáp thêm một chút nữa, em sẽ lại xin bố mẹ, nếu không được thì lại ở lại, lại đợi cứng cáp thêm một chút nữa, rồi lại xin bố mẹ, rồi lại không được, rồi lại chờ đợi, rồi lại xin bố mẹ, rồi không được, rồi chờ đợi, rồi xin xỏ, không được, chờ đợi, xin xỏ… Nhỡ điều đó xảy ra thật thì sao, bao giờ em mới có thể nhìn thấy mình? Em sẽ lãng quên cái ước mơ đang ở giai đoạn chảy bóng nhất mất. Em lại sợ, sợ mất đi giấc mơ. Phải rồi, nếu bây giờ không thuyết phục bố mẹ thì chẳng thể thuyết phục được, chẳng bao giờ em có thể thực hiện ước mơ của em nữa.

    Nhưng rồi có thuyết phục cũng phải đợi xem ý kiến bố mẹ thế nào đã. Đằng này, cả bố và mẹ không nói gì với em cả. Hay bố mẹ giận rồi? Em có làm gì sai đâu nào.

    Tuồng như nhớ ra điều gì, em lại cảm thấy phấn chấn trở lại. Phải rồi, còn một người biết hết thảy mọi thứ trên đời mà em quên mất. Em sẽ đến hỏi người ấy xem em phải làm thế nào. Nắng lon ton chạy đi, tìm cái người mà em vẫn hay gọi là bà Đất.

    .

    Phòng bà Đất ở tít tận nơi cuối cùng của hành lang, mà không phải phòng, gọi là “một cái thế giới nho nhỏ” thì đúng hơn. Bà Đất xù xì, cả người độc một màu mâu màu mỡ, luôn luôn cười hiền hậu, nói chuyện với chất giọng ồm ồm mà tinh tế. Nắng rất quý bà nhưng chẳng mấy khi được gặp bà vì cả ngày của Nắng thường dành để chơi đùa với những đứa nhỏ, ngồi nói chuyện với bà đôi khi làm em buồn ngủ chết đi được. Bà Đất rất may mắn, không thứ gì là bà không biết, kể cả bản thân mình như thế nào bà cũng nhìn thấy rồi. Thế nhưng bà lại rất thấu hiểu mong muốn được nhìn thấy bản thân của Nắng, bà nói rằng mong muốn của những đứa trẻ luôn cháy bỏng, bà cũng muốn mình không biết thứ gì đó để có ước mơ mà tìm hiểu lắm. Thật buồn làm sao, bà lại biết mọi thứ mất rồi.

    – Cháu chào bà Đất – Nắng rụt rè cất tiếng, mà thực ra em chỉ chào bà cho phải phép và rụt rè một chút cho có duyên như bà vẫn thường dạy em thôi chứ bà Đất thực ra biết thừa em thập thò ở cửa rồi. – cháu đến vì có chuyện muốn hỏi.

    Bà Đất ngưng lại công việc dang dở, quay sang nhìn em nở một nụ cười hiền hậu, đưa tay ra chỉ vào một cái ghế màu nâu sậm bảo em ngồi xuống. Rồi khẽ nghiêng đâu, vẫn giữ nguyên điệu cười hiền hậu, trìu mến nhìn em ý muốn nói rằng em muốn nói gì thì cứ nói đi, bà sẵn sàng nghe và khuyên bảo. Em nhìn thấy phản ứng ấy của bà Đất là em vững dạ hơn một chút, ít nhất em cũng biết rằng bà có thể giúp mình một chút gì đó thôi.

    Em cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, loay hoay mãi, làm thế nào để diễn tả được cái ước mơ của em cho bà hiểu mà nó ngắn gọn thôi, làm thế nào mà kể được việc của chị Mưa, của anh Gió, kể cả việc ban nãy em thấy khuôn mặt buồn buồn của cả bố và mẹ nữa. Thế là em lại lúng túng. Em cảm thấy dường như em đang vướng vào một đống dây và loay hoay mãi chẳng thể gỡ được ra, em lại bất lực ngồi thừ người trong đống dây ấy. Thế mà em lại chỉ quả quyết nói với bà Đất thế này thôi: “Bà ơi, cháu muốn được nhìn thấy chính mình, cháu muốn được đi, chết cũng được”

    Bà Đất vội vã thu lại nụ cười hiền hậu, sắc mặt bà toan chuyển qua hoảng hốt, rồi bà lấy tay che miệng mình. Nắng hiểu, ý bà bảo là em trật tự lại hoặc nói nhỏ thôi. Cái ước mơ của em, em cứ nghĩ là bà đã hiểu lắm rồi…

    – Này Nắng, có phải cháu cũng nói với bố mẹ mình như thế? – bà Đất lên tiếng, lần đầu tiên bà lên tiếng trong cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Trái ngược với hành động kỳ lạ của bà Đất, giọng nói của bà vẫn trầm và hiền lành đến lạ. Dù Nắng không hiểu lắm nhưng em vẫn gật đầu vì sự thật là như thế.

    Mặt bà Đất giãn ra, lại nhường chỗ cho một nụ cười thấu hiểu. Giá mà em có thể thở như anh Gió thì em sẽ “thở phào” một cái. Chẳng hiểu sao bà Đất lại lắc đầu, nhiều lúc em thấy bà thật giống em, khi thế này, khi lại thế khác làm em cảm giác mình đang giống cái bập bênh ở khu vườn của gia đình, tâm trạng cứ đi lên rồi lại đi xuống. Mà chắc là giống cái đu quay hơn chứ, cứ quay vòng vòng mãi thôi đến chóng cả mặt.

    – Vậy thì ta hiểu rồi Nắng bé bỏng yêu quý ạ – Bà Đất lại cười cười hiền hậu, đôi mắt bà làm Nắng có cảm giác giống như tâm trạng của Nắng mỗi lần nghe những câu chuyện của anh Gió vậy – cháu biết không, chuyện sống chết không thể đem ra nói với bố mẹ của mình dễ dàng như vậy, hiểu chứ? Điều đó chứng tỏ cháu còn bồng bột, còn nông nổi lắm và chưa xứng đáng được đi xa. Tụi trẻ chúng bây thật là manh động quá, bố mẹ nào muốn con chết không cơ chứ? Ăn nói như vậy là chưa trưởng thành hiểu không, chưa trưởng thành sẽ không được đi chơi xa, không được đi chơi xa thì giấc mơ sẽ tan biến đó! – giọng bà Đất lại quay sang châm biếm ngay được, Nắng không biết em nên làm gì nữa đây. – cháu nếu muốn đi chơi xa phải chứng tỏ cho bố mẹ biết rằng cháu đã trưởng thành, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách chứ không phải là cháu là một đứa trẻ và cháu sẵn sàng chết. Đến đó, đã hiểu chưa?

    – Nhưng bà ơi, cháu đã lớn rồi…

    – Ngồi im đó … Vậy là vẫn chưa hiểu gì phải không. Chưa hiểu đâu, phải thật lâu nữa mới hiểu – rồi bà Đất đưa tay chỉ vào đầu mình – chỗ này này, khi chín chắn hơn sẽ gọi là trưởng thành, còn khi lớn lên mới chỉ có thân hình là to ra thôi. Suy nghĩ đi, suy nghĩ về lời ta nói đi, giờ vẫn chưa hiểu đâu, khi nào hiểu rồi thì tìm cách mà ứng dụng mà thuyết phục bố mẹ. Không phải “nói rồi làm” mà phải “làm rồi nói”. Còn nữa, đi xin lỗi bố mẹ vì cháu đã lỡ lời đi. Bố mẹ khi nghe thấy cháu nói rằng cháu chết chắc chắn là sẽ buồn lắm.

    Nắng ngẩn ngơ nhìn bà Đất, em thật muốn biết khuôn mặt mình thế nào lúc nghe bà Đất nói một tràng dài như thế. Em cũng chẳng biết mình có hiểu chưa nữa. Trưởng thành à? Phải rồi em sẽ trưởng thành. Đương đầu thử thách? Ồ vậy là em sẽ thay thế “chết” bằng “đương đầu thử thách”, từ mới này nghe thật là “hoành tráng” quá. Nhưng cũng xa vời quá. Sẽ có “thử thách” gì nhỉ? “Trưởng thành” có được tính là một “thử thách” không nghỉ?

    Bà Đất nhìn em cười bí ẩn, rồi tiếp: “Thôi về đi, về mà suy nghĩ mấy cái định nghĩa mới, khi nào cháu hiểu ra thì bố mẹ cháu cũng hiểu cho cháu thôi. Hôm nay ta có việc rồi.”

    Thế là bà Đất đuổi khéo Nắng đi. Bà cứ nhìn theo cái bóng vàng nhạt của em lướt đi sau bức tường mà cười cười, rồi lại lắc đầu: “Tụi bây thì cứ tự muốn đi tìm hiểu làm gì cơ chứ, sao không hỏi bà già ta đây này. Bà già này chỉ mong tụi bây hỏi cái gì đó mà ta không biết thôi.”



    4.

    Cũng phải mãi tận mấy hôm sau, Nắng mới tìm được một cơ hội thích hợp để xin lỗi bố mẹ về việc em đã nói năng không suy nghĩ bữa nọ, rồi cả việc em muốn trưởng thành để được “đi” nữa. Bố thì cười cười, mẹ nhìn em và dịu dàng nói:” Ừ Nắng ạ, con sẽ được đi, chắc chắn sẽ được đi khỏi đây. Vì đó là mong muốn của con nhưng hãy trưởng thành hơn nữa, hơn nữa để khi đi rồi con sẽ không hối tiếc. Kể cả khi con tan biến vào trời đất vĩnh hằng, không thể gặp bố, không thể gặp mẹ, không thể gặp các anh chị em của con, con cũng sẽ không hối tiếc”.

    Phải rồi, bây giờ em vẫn chưa đi được, em còn chị Mưa với một ước mơ nuối tiếc, em còn anh Gió với một giấc mơ vô thực, em còn bà Đất với giấc mơ là không có giấc mơ nào cả, em còn rất nhiều đứa em hằng ngày cứ đòi em kể truyện, em còn bố, còn mẹ, còn rất nhiều thứ. Em vẫn chưa đi được, lại phải đợi thôi, đợi đến khi nào đó thích hợp hơn. Em lại thấy mình chưa sẵn sàng.

    Nhưng đợi đến bao giờ?

    .
    .
    .

    “Nếu không biết đợi đến khi nào thì cứ đợi đi, cái gì muốn đến rồi nhất định sẽ đến”

    Không hiểu sao anh Gió độ này rất chăm về nhà, chăm nói chuyện với Nắng. Chỉ là so với lần gặp trước, lần này Nắng để ý anh Gió kỹ hơn. Anh không còn mang dáng vẻ phóng khoáng và sảng khoái như em vẫn thường thấy nữa. Nắng cảm thấy, chỉ cảm thấy thôi, anh Gió buồn hơn, trầm tư hơn. Một nỗi buồn mang mác mà chưa bao giờ em cảm thấy, chính xác là chưa bao giờ em để ý. Kể cả khi anh cười, nụ cười của anh cũng mang biết bao nỗi ưu tư đến khó hiểu. Anh Gió thực ra chẳng vô tâm, vô tư như bề ngoài em thường thấy.

    Thực ra cũng là lần đầu tiên, Nắng tìm thấy một câu triết lý thực sự từ anh Gió mà em cho là rất quý giá, hơn những câu nói ấn dụ khó hiểu của anh rất nhiều.

    – Bao giờ anh đi? Bao giờ anh về? – Nắng lại ngẩn ngơ hỏi anh Gió một câu không đầu không cuối như thế. Em cảm thấy những câu chuyện anh kể từ trước đến giờ vốn không chỉ vui vẻ như em đã từng nghe, chỉ là giờ em mới để ý thôi. Em chợt cảm thấy mình vô tâm quá.

    “ Anh đợi em, anh đợi khi nào em trưởng thành, chúng ta sẽ gặp nhau nhóc ạ. Ở nơi đó. Anh không về nữa đâu.”

    Anh Gió đưa tay chỉ về phương trời xa xăm nào đó em không rõ. Rồi em đã thấy xung quanh mát rượi, anh Gió lại vù đi mất rồi.

    Em nghe thoang thoảng đâu đây tiếng hát của anh, những giai điệu ám ảnh và những câu từ buồn bã cứ lởn vởn trong đầu óc non nớt của em. Không biết là anh Gió tự hát cho mình nghe, cho em nghe hay chỉ hát vậy thôi, như anh vẫn cứ đi bất cứ đâu và xào xạc câu hát ấy của mình.

    “Tôi là Gió.

    Tôi đi miết mải, tôi xào xạc với không gian, tôi biết tất cả mọi chuyện trên đời.

    Tôi có một khát khao, khát khao mà tôi đã quên mất rồi

    Khát khao được nhìn thấy hình hài của mình”

    Nắng phải trưởng thành thôi, phải trưởng thành để gặp lại anh Gió, phải trưởng thành để được đi đó đây, phải trưởng thành thật nhanh để không quên đi giấc mơ của mình. Nhưng trước hết, Nắng phải quan tâm đủ đến mọi người để khi ra đi rồi em sẽ không thấy ân hận.

    Nắng lại thấy vui rồi. Em lại nhảy chân sáo dọc hành lang, em còn ngân nga hát

    “Em là nắng, em là nắng, em là nắng. Nắng , nắng , nắng. Và em tồn tại, tồn tại…”

    Thấp thoáng đâu đó, giấc mơ của em đang bám sau lưng, vậy là em đã kéo giấc mơ về phía mình được rồi.

    .
    .
    .
    .
    .
    .

    Cũng phải lâu lắm rồi, cũng có nhiều truyện xảy ra nhưng Nắng rõ hơn ai hết là lâu lắm rồi. Cho đến một ngày kia, vào một thời điểm nào đó chính em cũng còn cảm thấy thật mơ hồ..

    .
    .
    .

    “Chị Nắng này, chị có bao giờ muốn nhìn thấy mình chưa ?”

    Một giọng nói non nớt vang lên khe khẽ, hòa tan vào không gian vui vẻ, dường như cầm một cái thừng thật chắc kéo tất cả thời gian ngược về một ngày xa xôi nào đó.

    Nắng quay sang nhìn cô bé. Một em gái có đôi mắt to tròn long lanh thơ ngây đến không nói nên lời, khuôn miệng chúm chím một nụ cười tủm tỉm, cả người vàng ươm tràn đầy một sức sống. Tất cả toát lên một ước mơ, một sự cháy bỏng, một sự khát khao đến mòn mỏi một điều gì đó mà Nắng đã từng có. Nắng nhớ, nhớ tất cả chỉ là em không biết bao giờ mình sẽ được đi mà thôi.

    Thế mà đã lâu lắm rồi, lâu đến mức đủ để em quên cái khao khát đã từng thổn thức bao lâu trong tâm hồn em, quên đi ước mơ em từng gieo mầm và ấp ủ. Thực ra chỉ là “suýt nữa đã quên”.

    Bọn trẻ vui cười, Nắng chợt thấy trong lòng mình có một mảnh tĩnh lặng giống như đoạn dừng của anh Gió trong những câu chuyện của mình, giống như hình ảnh bóng lưng xanh biếc của chị Mưa, giống như cái cười dịu dàng của bà Đất. Lâu quá rồi.

    Nắng cúi xuống nhìn cô bé nhỏ nhắn nọ, chắc là em vừa cười với nó, khuôn mặt nó rạng rỡ đầy ước mơ, nụ cười toe toét mà đáng yêu đến lạ, em khe khẽ nói với nó, như nói với những người có cùng ước mơ.

    “ Chị có, và chị sẽ nhìn thấy mình. Em hãy đợi trưởng thành rồi sẽ tự mình thực hiện giấc mơ nhé!”

    “Em không được đi với chị sao?”

    “Không cô bé ạ, vì nếu đợi em, chị sẽ quên mất chị đã từng ước mơ. Mà em, cũng còn rất nhiều người cần quan tâm, có phải không? Hãy thay chị chăm sóc họ cho đến khi em trưởng thành nhé!”

    Cô bé lại cười, dường như đã hiểu. Nắng lại lao vào vui đùa với bọn trẻ, đùa hết mình, vui hết sức, tất cả rồi sẽ là những ký ức đẹp đẽ nhất, lung linh thành những kỷ niệm cuối cùng của em.

    Phải rồi, đến lúc em đi rồi. Em cảm thấy như thế. Phải đi thôi, lời hứa với anh Gió, ước mơ của chị Mưa, mong muốn của bà Đất, nụ cười của bố mẹ.

    Bây giờ mới là lúc em phải đi.

    .
    .
    .

    Nắng chậm rãi bước dọc hành lang, cái hành lang mà em đã đi qua bao lâu nay, đúng như anh Gió nói, chỉ cần chờ đợi thì thứ gì cần đến sẽ đến. Những ngày qua mà em cũng không nhớ rõ là bao nhiêu ngày đã qua nữa, em ở cùng bà Đất, học những kiến thức bà đưa cho em rồi em ở bên chị Mưa, cùng chị ôn lại những ước mơ mong manh chợt vỡ tan của chị rồi cả vui đùa cùng lũ trẻ, rồi cả chăm sóc bố mẹ nữa.

    Em vẫn chưa muốn rời đi đâu, nhưng giấc mơ của em đang gọi, nó không thể chờ em được nữa.

    Khi trước em cứ nghĩ em cần phải gọi thì giấc mơ mới đến, em cần phải kéo giấc mơ đi nhưng giờ giấc mơ ở đây, ngay trước mặt em và đang gọi em. Tiếng gọi xa xăm mà vấn vương, tiếng gọi giờ em mới thấy miên man trong đầu. Em suýt nữa thì quên mất nó, chỉ là suýt mà thôi.

    .
    .
    .

    Em đến gặp bố mẹ, nói với bố mẹ về lời hứa trước đây, bố mẹ chị mỉm cười rất nhẹ rồi gật đầu, nói rằng em hãy chuẩn bị và từ biệt tất cả mọi người vì em sẽ không trở lại nữa. Không bao giờ.

    Bố mẹ cuối cùng cũng mỉm cười với ước mơ của em rồi.

    Đêm đó, Nắng đến tìm bà Đất, em từ biệt bà. Nhưng thật đáng tiếc, bà lại đang ngủ, em chỉ kịp nói với bà rằng em sẽ đi và gửi lời chào tạm biệt. Em nhìn bà rất lâu, lẳng lặng cúi chào rồi mới rời đi.

    Em không biết rằng đêm ấy, có một bà già đã mỉm cười, nụ cười chỉ giành cho em. Cho sự trưởng thành lặng lẽ của em. Nụ cười che đi nỗi buồn chia xa.

    Rồi Nắng lại đến tìm chị Mưa, bóng lưng xanh biếc của chị luôn khiến em cảm thấy yêu thương kỳ lạ, em nhờ chị làm thế nào đó cho em thật xinh đẹp vì em chẳng thể nhìn thấy chính mình.

    Em ở với chị Mưa thật lâu, nói với chị rất nhiều thứ, những điều em sẽ chẳng bao giờ được nói cùng chị nữa. Em nói em sẽ gặp anh Gió ở đâu đó nơi mà em sẽ đi, em nói rằng rồi một ngày nào đó chị cũng sẽ như em, cũng sẽ có một ước mơ cháy bỏng.

    Em chỉ nhớ chị nói rằng chị chẳng thể cháy bóng được như em đâu, chị chỉ âm thầm mà thôi. Rồi chị cười, một nụ cười tươi tắn rất thật. Thế mà em lại thấy hình ảnh ấy đẹp một cách mong manh và vô thực. Hình ảnh cuối cùng của chị Mưa in đậm trong ký ức của em. Mãi mãi.

    Ngoài kia bố đã gọi em rồi, em đi đây.

    Nắng ơi, đi thôi!

    Đi đi đi.



    5.

    Nắng thấy mình đang rơi, em nhắm tịt cả hai mắt lại, mẹ nói rằng em sẽ không rơi tõm xuống đâu, cũng chẳng có đau đớn gì nhưng em vẫn cảm thấy có một nỗi sợ nhẹ nhàng nào đó xâm chiếm lấy em.

    “A! Nắng kìa! Nắng lên rồi!”

    Tiếng ai đó ở một nơi xa xăm nào đó vọng lại làm em bừng tỉnh. Em đã ở một nơi nào đó, rất khác. Không có chị Mưa, không có bà Đất, không có bố mẹ, không có những đứa em ngày ngày đều lao xao. Ở đây có một không gian long lanh, tĩnh lặng đến lạ. Mọi thứ dường như vẫn chờ đợi một điều gì đó kỳ diệu, giống như chờ đợi một thứ ánh sáng lơ thơ giống em. Để rồi có một tiếng reo khe khẽ xé toạc bầu không gian yên ả.

    Nắng quay đầu lại. Em thấy em ! Em đã thấy em rồi, em đã nhìn thấy hình hài của chính mình, thấy sắc vàng ươm đầy sức sống, sắc vàng dịu dàng, nhẹ nhàng trải dài qua những lùm cây xanh mướt, vắt vẻo trên những ngọn núi cao vút xa vời, sắc vàng của em đang dần dần trải ngập của không gian. Lần đầu tiên em thấy mình, xinh đẹp, đáng yêu, tràn đầy năng lượng. Em thấy đôi mắt to tươi tắn, em thấy nụ cười toe toét đáng yêu, thấy thân hình nhỏ nhắn đẹp đẽ, thấy đôi chân bé tẹo trắng ngần. Em đã thấy em rồi, thấy em rồi! Em còn thấy cả những lùm cây, những trái núi, những ngôi nhà thấp thoáng mờ ảo trong đáy mắt em, những con người vui vẻ ẩn hiện trong tưởng tượng của em, những điều em nghĩ rằng em sẽ chỉ nghe trong những lời kể chuyện lao xao của anh Gió. Những điều em đã từng nghĩ sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi. Bây giờ tất cả lại thật hơn bao giờ hết, đưa tay ra thôi là đã có thể chạm khẽ tới ước mơ rồi. Em thấy có một điều gì đó đang thôi thúc em, một điều gì đó đẩy bước chân em tiến về phía trước, một chút rụt rè, một chút lạ lẫm, một chút tò mò, em đi thật chậm. Chậm đủ để cảm nhận những tiếng reo vui đang thấm dần vào sắc vàng đẹp đẽ của em.

    “Nắng kìa!”

    “Nắng ! Nắng ! Nắng”

    “ Cuối cùng thì nắng cũng lên rồi”.

    Em thấy phảng phất trên đôi môi họ là những nụ cười, ngây thơ giống như các em bé cũng có, dịu dàng như chị Mưa cũng có, hiền hậu như bà Đất cũng có, thâm trầm như anh Gió cũng có, ấm áp như của bố cũng có mà ôn hòa như của mẹ cũng có nữa. Em lại tự thấy mình cần đi nhanh hơn nữa, nhanh như anh Gió để có thể dùng thời gian ít ỏi em có để tận hưởng hết những điều kỳ diệu em đã từng mơ ước, để uống những giọt sương còn long lanh trên lá, để vui đùa bên những tán cây, để âm thầm nghe những câu chuyện của thế gian, để tự do hết mình trong thế giới rộng lớn mà em hằng mơ ước.

    Cũng bởi, tối nay, em sẽ chẳng thể nhìn thấy hay đắm mình trong bất cứ điều gì nữa. Nên em phải đi thôi. Nhanh chân lên thôi.

    Nắng thấy sắc màu của mình đã đậm hơn hồi nãy, không còn là vàng ươm nữa mà là một màu vàng tươi sáng và óng ánh. Em thấy bóng mình đang nhảy múa dưới những tán cây ở hai bên đường, thấy bóng mình hắt lên song cửa sổ có những giàn hoa giấy lung linh, thấy bóng mình in trong đáy nước lung linh, trong vắt.

    Nắng nhảy nhót, Nắng vui đùa, Nắng cười, tiếng cười giòn tan và trong vắt tan vào đất trời, tiếng cười vang vọng mãi lên thinh không. Cười, lần đầu tiên em cười tự nhiên và vui vẻ như thế. Em đang cười. Em nghe thấy tiếng cười của mình, nhìn thấy hình hài của mình, được nhìn những điều em không bao giờ nhìn thấy.

    Em chỉ buồn vì chẳng thấy anh Gió đâu, anh đã hẹn gặp em ở nơi nào đó rồi mà.

    “Nắng thật khó chịu quá đi ! Nóng muốn chết mất”

    Nắng nghe tiếng ai đó than thở rất khẽ trong sự im lặng của không gian. Em giật mình, cảm giác của em là gì nhỉ … là … là tức giận ! Phải rồi, em đang tức giận, em đã làm hết mình để mang ánh sáng, mang tươi vui đến cho mọi người, em đã thấy mọi người rất hạnh phúc cơ mà! Tại sao lại ghét em, tại sao lại chỉ trích em. Tại sao chứ?

    Em đang tức giận, thật đấy, em đang tức giận. Em nói với cây rằng em đang tức giận, em nói với hoa rằng em đang tức giận, em nói với tất cả mọi người rằng em đang tức giận. Em nói rằng lần đầu tiên em cảm thấy tức giận và em vui vì điều đó. Em vui vì lần đầu tiên em được tức giận. Lần đầu tiên em thấy có ai đó nói cái gì đó mới mẻ về em.

    Em lại cười. Nụ cười lại giòn tan, tung tăng và xoay tròn trong bầu không gian tĩnh mịch. Em cười với mọi người. Vì em là Nắng.

    .
    .
    .



    Nắng dừng chân lại tại vách tường màu xám xịt, phủ đầy rêu xanh nhạt. Em tự thấy mình mệt mỏi vì đã chơi đùa rồi. Em tự thấy chơi đùa như thế đã đủ rồi. Em tự cảm thấy vậy là em có thể ra đi rồi. Em chỉ tiếc một điều, em vẫn chưa gặp được anh Gió. Vậy là em vẫn chưa đủ trưởng thành sao? Vì em chưa đủ trưởng thành nên không được gặp anh sao?

    Trước mặt em có một đồng cỏ lau, cây nào cây nấy lặng im thả bóng dài thượt trên ánh chiều buồn bã, sắc vàng của em cũng trở nên nhạt nhòa hơn, chẳng đủ để đem đến niềm vui cho những áng lau trắng muốt kia nữa.

    Sau lưng em, có một đứa bé. Đôi mắt long lanh và ngây thơ, phảng phất một ước mơ rất nhẹ chập chờn trong đáy mắt. Em bé đó đang nhìn em, mà chắc là nhìn vào hư vô nào đó. Nắng lại gần hơn, khẽ khàng vuốt lên mặt em bé những tia nắng ấm áp cuối cùng của mình, em chỉ sợ chạm mạnh quá em bé ấy sẽ biến mất. Em ấy xinh đẹp và đáng yêu vô cùng. Nắng khẽ cười, em nhớ mình của một ngày xa xôi nào đó. Em bé nọ cũng mỉm cười, còn thủ thỉ với Nắng.

    “Này Nắng ơi, có nghe không lời tâm tình của tôi. Nếu nghe thì hãy giữ bí mật nhé. Đây là ước mơ của tôi, ước mơ mà tôi chỉ muốn nói với Nắng mà thôi”

    “Đây là ước mơ của tôi, ước mơ của tôi”

    Nắng bồi hồi, Nắng xao xuyến. Nắng nhớ về mình, nhớ về mọi người, nhớ về những ngày đã qua của em. Em biết, em sắp tan biến rồi, khi em tan biến rồi em không biết sẽ có thể thôi nhớ về mọi người hay không nhưng em sẽ nhớ, nhớ tất cả những kỷ niệm vui buồn, những hoài niệm lấp lánh như mảnh sao long lanh trên bầu trời, nhớ bố mẹ, nhớ bà Đất, nhớ anh Gió, nhớ chị Mưa, nhớ lũ nhỏ, nhớ những xúc cảm Nắng đã trải qua trong ngày hôm nay, nhớ lời thì thầm rất khẽ của em bé gửi gắm ước mơ.

    Nhưng em lại sợ, lại sợ em sẽ bị lãng quên mất. Rồi sẽ còn ai nhớ đến em hay không, còn ai nhớ đến Nắng hay em sẽ bị lãng quên. Sẽ tắt dần trong sự lạnh lẽo của chiều ráng, của đêm buông. Sẽ mờ dần trong ký ức của tất cả, sẽ như một giấc mơ mãi mãi chẳng bao giờ thực hiện được nên người ta quên bớt đi cho mệt. Liệu em bé kia có còn nhớ lời thủ thỉ với Nắng ngày hôm nay, sẽ có mang theo giấc mơ thơ ngây ngày hôm nay theo em suốt cuộc đời.

    Hóa ra cuộc sống cũng phũ phàng như vậy thôi, em sẽ bị lãng quên dù em chẳng quên bất cứ ai cả. Mà thực ra những điều tẹp nhẹp và nhỏ nhặt như em, chỉ là một ngày nắng sẽ sớm bị lãng quên mà thôi.

    Điều em sợ nào phải là tan biến trong ráng chiều đang đổ, em không sợ, em chỉ sợ bị lãng quên thôi. Lãng quên, lãng quên, lãng quên.

    Đồng cỏ lau lay động rất khẽ, em nghe tiếng anh Gió xào xạc quanh đây, nghe tiếng anh gọi tên em. Tất cả đều mơ hồ và không rõ ràng. Ngày sắp tắt rồi, em cũng sắp tan biến rồi. Cuối cùng cũng gặp được anh Gió.

    “Cô gái Nắng ơi, em đã trưởng thành, trưởng thành thật rồi”

    “Trưởng thành làm gì, em không muốn trưởng thành nữa, em sắp bị lãng quên rồi. Em không muốn bị lãng quên”

    “Không phải lãng quên, chỉ là xếp ký ức vào một nơi nào đó, một ngày nào đó sẽ giở lại xem chầm chậm và thong thả thôi.”

    “Anh nói thật không ?”

    “Thật, anh sẽ không lãng quên em. Mà giấc mơ của anh, chưa bao giờ bị lãng quên cả nên em luôn đi, dù đã bao lần hối hận nhưng chưa bao giờ anh quên giấc mơ của mình”

    “Là thật ?”

    “Thật”

    “Ngoắc tay nhé”

    “Ừ, ngoắc tay”

    Nắng thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, em đã được anh Gió đẩy lên đâu đó rất cao. Em thấy tất cả thế giới nhỏ bé tựa như mảnh thủy tinh thu tất cả vào tầm mắt em. Em thấy một màu cam chầm chậm trải dài cả không gian. Em đã một lần nữa được bừng sáng.

    Em thấy mình lại tràn đầy sức sống và ước mơ.

    Em thấy mình vui trở lại.

    Em vẫy tay chào tạm biệt mọi người, chào anh Gió, chào chị Mưa, chào bà Đất, chào bố mẹ, chào những đứa trẻ, chào em bé vừa gửi gắm giấc mơ cho em.

    Em sẽ giữ lại tất cả, em phải đi đây, lần này sẽ đi thật, sẽ tan biến. Sẽ không còn nữa.

    Em nghe thoang thoảng tiếng anh Gió hát, hát bài hát mà thật lâu rồi em vẫn hát

    “Em là nắng, em là nắng, em là nắng. Nắng , nắng , nắng. Và em tồn tại, tồn tại…”

    Hát lại những kỷ niệm em không biết gọi tên, những điều em đã làm được trong cuộc đời ngắn ngủi của em. Hát về em. Em cũng muốn hát lắm nhưng sức lực lại cứ càng ngày càng mất dần đi, cuối cùng chỉ có thể thở rất khẽ ra những giai điệu trầm bổng. Thế là em lại phá mất bài hát của anh Gió rồi nhưng em muốn hát, thực sự rất muốn hát, hát những câu hát cuối cùng của cuộc đời em.

    Em bé từ trong sân bước ra, nhìn Nắng cười rất khẽ, mắt em híp lại, thì thầm: “ Nắng à, đừng quên nhé. Em thì sẽ không bao giờ quên đâu. Cái bí mật ấy, giấc mơ nữa.”

    Một vùng trời tràn ngập màu cam nồng nàn và mãnh liệt. Tất cả mọi người đều chào Nắng, đều chia tay Nắng. Nắng thấy cánh chim chiều bay về nơi xa xôi nào, nghiêng nghiêng trước bóng em như lời chào từ biệt. Em thấy anh Gió khẽ ngả mũ ra, vẫy em thật lâu, miêng vẫn không ngừng hát, hát cho em nghe, hát cho anh nghe, hát cho tất cả nghe. Nghe về câu chuyện của một mùa Nắng, hát về khát khao, hát về ước mơ, tiếng hát du dương và trầm bổng.

    Em cười với anh Gió. Tiếng hát của anh càng nghe càng thấy nhạt nhòa và lùng bùng trong tai em, em chỉ nghe thấy như tiếng thủ thì rất khẽ như kể chuyện của anh ngày ấy. Em chỉ nhớ có vậy thôi.

    Em đi đây, con đi đây. Con đã nhìn thấy mình, con đã được đi, con đã trưởng thành rồi.

    Em thấy bóng mình mờ dần

    Mờ dần

    Mờ dần

    Mờ dần.

    Cho đến khi mất hẳn.

    .
    .
    .

    Vậy là Nắng đã đi rồi, đi thật rồi, đi cùng những khát khao, những cháy bỏng, những thoáng qua mà em đã từng có. Đi cùng những ước mơ, những ký ức không tên.

    Bóng em đã mất hẳn trên vách tường xám xịt. Chỉ còn lại đứa bé ngẩn ngơ cười trước cảnh nắng tắt, nó biết rằng Nắng sẽ giữ bí mật cho nó, nó biết mà. Giấc mơ của nó sẽ không bao giờ tắt, chỉ là khi nào đó nó sẽ xếp vào một khoảng không nào đó thôi. Giấc mơ trong ánh nắng chiều nghiêng ngả và băn khoăn.

    Chỉ còn lại tiếng Gió xào xạc, miết mải kiếm tìm một ước mơ được đặt ở miền xa nào.

    Xào xạc, xào xạc.

    Bóng chiều liêu xiêu đổ lênh láng ra cả không gian, cảnh vật lại buồn bã, chờ đợi thêm một ngày nắng lên.

    Chờ đợi một ước mơ một lần nữa lại cháy bỏng.

    Nắng Nắng Nắng.

    “Em là nắng, em là nắng, em là nắng. Nắng , nắng , nắng. Và em tồn tại, tồn tại…”


    .Vậy là một mùa Nắng lại qua.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/7/21

Chia sẻ trang này