Quỷ chi tử - Hà Phong Đình

Thảo luận trong 'Đang tiến hành' bắt đầu bởi Người qua đường Giáp, 27/3/17.

  1. Người qua đường Giáp

    Người qua đường Giáp Gold

    Tham gia ngày:
    29/2/16
    Bài viết:
    215
    Nghề nghiệp:
    Loài báo


    Chương 10 - Quỷ chi tử

    Bà Tôn nhìn ngọn lửa nuốt sống toàn bộ cây hòe, rồi thế lửa men theo cành khô nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, trong lòng chợt thấy hoảng hốt. Cây hòe già trồng trong sân nhà, tuy là cũng cách một khoảng trống nhưng cành cây cao lớn, rất nhiều cành khô đã rơi về phía phạm vi căn nhà cũ nát của bà, chẳng lẽ cứ để mặc cho lửa cháy lan như vậy cho đến khi căn nhà cũng bị thiêu rụi mất?

    Bà Tôn lo lắng đổ mồ hôi như tắm, vừa gào thét chữa cháy, vừa vội vàng lôi hết những dụng cụ có thể chứa nước trong nhà ra. Khói đặc cuồn cuộn khiến bà ho khan đến mức muốn nổ cả phổi.

    Người dân thôn Lý gia từ ban nãy đã bị cây hòe già dọa đến vỡ mật, tất cả đều trốn tránh xa xa đứng bên ngoài quan sát, ngay cả người thành thật nhất là Lý Khang Kiện cũng chạy mất, còn có ai giúp bà chữa cháy nữa đâu?

    Lúc này trong sân chỉ còn lại mỗi bà Tôn đang liều mạng tát nước dập lửa và Triệu Xuân Quyên hoa tay múa chân vui sướng cao giọng niệm chú. Rất nhanh, trong thế lửa hừng hực, cành lá vốn xanh um tựa bích ngọc của cây hòe già đã trở nên khô vàng, sinh cơ dần đoạn tuyệt.

    Bảo bối sắp tới tay!

    Trái tim Triệu Xuân Quyên ngày càng đập nhanh hơn, trong lòng không thể kiềm chế được nữa mà mừng như điên.

    “Đông Tể, đứng lại, không được chạy vào trong đó!”

    Thôn dân đứng vây xem chỉ vừa nghe thấy tiếng la của lão Lý từ dưới chân núi thì một thân ảnh nho nhỏ đã như một cơn gió vọt vào trong sân nhà.

    Da đầu Triệu Xuân Quyên tê rần, cảm giác được một cỗ nguy cơ mãnh liệt kéo đến, nàng vô thức xoay người lại.

    Đông Tể chạy ào ào vào sân, thấy cây hòe già đang bị ngọn lửa nuốt sống, đáy lòng nó sinh ra một loại cảm xúc xa lạ, thật giống như thứ đang bị đốt cháy lúc này, chính là nó.

    Rất đau, rất khó chịu, thật sự muốn phải làm chút gì đó...

    Đông Tể nho nhỏ còn không biết rằng, có một loại tâm tình được gọi là phẫn nộ.

    Trong mắt của nó dần dần dâng lên một tầng hơi nước thật mỏng, dưới làn nước long lanh, tròng mắt đen láy của nó vốn đã to đến kỳ lạ lại càng loang ra đen thui, không còn chút tròng trắng nào. Nó hít hít cái mũi đang lên men, ngẩng đầu, nhìn chằm chăm về phía Triệu Xuân Quyên.

    Bốn mắt nhìn nhau.

    Triệu Xuân Quyên chỉ nhìn thấy một mảnh đen đặc che khuất bầu trời, cuồn cuộn, điên cuồng vọt về phía nàng...

    “...

    ——”

    Triệu Xuân Quyên kêu một tiếng thảm thiết, che hai mắt ngã thẳng xuống đất, đau đến lăn lộn, một thứ chất lỏng màu đỏ không ngừng từ trong kẽ tay tràn ra.

    “Ầm ầm!”

    Trên cao đột nhiên đánh xuống một tia sấm sét, nguyên bản bầu trời đang quang đãng đột nhiên cuồng phong gào thét, những đám mây mù đen đặc như mực cuồn cuộn kéo đến từ phía xa, cấp tốc nuốt đi mất bầu trời chạng vạng còn vương chút màu xanh le lói.

    Lại có một tia sét xoẹt qua phía chân trời, bà Tôn vội nhanh tay ôm Đông Tể vào sát trong lòng ngực mình, liều mạng bảo vệ nó. Tiếng sấm ầm ầm nổ vang bên tai.

    Đông Tể xưa nay vốn đặc biệt sợ sét đánh, sấm sét ở gần trong gang tấc thế này khiến nó sợ đến run lên, hai tay ôm chặt lấy bà Tôn. Cái đầu nhỏ xíu chui vào lòng bà, màu đen trong mắt mau chóng rút đi, đôi mắt nó lại lần nữa trở về hình dạng như bình thường.

    Mưa xối xả, cơn mưa tầm tã.

    Bà Tôn vội vàng ôm Đông Tể nép vào mái hiên. Thôn dân vây xem bên ngoài đều đứng ở rất xa, căn bản không thấy rõ trong nhà có việc gì diễn ra. Nghe thấy tiếng Triệu Xuân Quyên kêu thảm thiết, bọn họ cũng chỉ nhìn nhau nhưng không dám tiến vào xem rốt cuộc đã có chuyện gì.

    Lão Lý và Lý Khang Kiện đuổi theo Đông Tể, chạy vội vào trong sân thì thấy Triệu Xuân Quyên đang nằm lăn lộn trong nước bùn. Lão Lý liếc thấy Đông Tể đang được bà Tôn ôm vào lòng, nghĩ con trai đã an toàn, ông mới an tâm giúp Lý Khang Kiện đỡ Triệu Xuân Quyên lên.

    “Bác gái, bác gái, bác không sao chứ?” Tiếng mưa rơi quá lớn, Lý Khang Kiện phải gào khan cả cổ họng.

    Triệu Xuân Quyên đau đớn cả người co giật, miệng thì la hét, “Mắt...ôi...mắt của tôi... Quái vật... quái vật... Mau đỡ tao ra ngoài... Mau đi ra...”

    Vừa ra ngoài, Triệu Xuân Quyên đã đau đớn mà bất tỉnh, thôn dân đứng xem xung quanh cũng bối rối, chẳng ai ngờ sẽ phát sinh ra loại sự tình này. Mọi người chẳng biết phải làm sao bây giờ, cuối cùng vẫn là thôn trưởng Lý An Bằng lên tiếng, gọi vài người và cả lão Lý khiêng Triệu Xuân Quyên tới bệnh viện.

    Ngay cả Bồ Tát cũng xảy ra chuyện, các thôn dân nào còn dám đứng đây tiếp? Đoàn người tan vào màn mưa xối xả, bì bõm tứ tán khắp nơi, nhanh chóng rời khỏi núi trở về thôn.

    Cơn mưa đến vội vã, cũng vội đi.

    Gió thổi nhè nhẹ, sân nhà của lão Lý cũng chỉ còn là một mảnh hỗn độn. Cây hòe già bị cháy mất bảy tám phần, trong sân nhìn đâu cũng thấy cành lá bị gãy rơi rụng khắp nơi. Trong cái rủi cũng có cái may, ít ra căn nhà xập xệ của họ không bị lửa đốt tới. Chỉ có điều mái ngói bị cơn cuồng phong thổi bay không ít, vừa nãy bên ngoài mưa to, bên trong nhà cũng mưa tí tách, hên là bây giờ đã tạnh mưa rồi, nếu không dù có vào nhà cũng không thể ở được nữa.

    Sơn dương, gà mái, không biết do sợ hãi hay vì nguyên nhân gì khác mà chậm chạp vẫn chưa thấy quay về chuồng. Bà Tôn đành bảo Đông Tể ngồi yên trong nhà để bà chạy ra sau núi gọi bọn nó trở về.

    Đông Tể rất nghe lời, nó ngoan ngoãn ngồi ở dưới tàng cây hòe. Thế nhưng, nó không còn cảm thụ được cái loại cảm giác thoải mái như hồi trước nữa. Đông Tể phụng phịu đôi má phúng phính, bĩu môi, cái đầu uể oải gục xuống, rõ một bộ biểu cảm buồn bã ỉu xìu.

    Ngồi một lúc lâu, Đông Tể bỗng cảm thấy có cái gì đó đang chọt chọt bắp chân nó, nó đưa chân ra nhìn, là một cái rễ cây be bé chỉ bằng ngón tay. Đông Tể đôi mắt sáng rỡ, nó chìa tay nhè nhẹ sờ lên rễ cây, rễ cây thân thiết cọ cọ vào lòng bàn tay nó, sau đó chui vào lại trong đất. Một lát sau, vô số rễ cây be bé vo thành một cục tròn tròn lại lần nữa chui lên.

    Rễ cây chạm chạm vào cái tay nhỏ xíu của Đông Tể, nó vô ý thức mà mở lòng bàn tay. Viên tròn tròn được tạo bởi đám rễ lập tức rời rạc, hai mảnh đá sáng bóng tựa như ngọc lạch cạch rơi vào lòng bàn tay của Đông Tể.

    Một dòng nước ấm thoáng chốc tràn vào tứ chi và khắp người Đông Tể, thoải mái đến mức nó díp đôi mắt lại hiu hiu buồn ngủ. Rễ cây màu đỏ cọ cọ vào tay của Đông Tể rồi chậm rãi lui về trong đất, không còn chút tiếng động.

    Bà Tôn bận rộn một lúc thật lâu mới đuổi được sơn dương và gà mái về lại chuồng. Quay sang thấy Đông Tể cô đơn ngồi dưới gốc cây hòe đã bị đốt trơ trọi, bà không kiềm lòng được mà thở dài, “Đông Tể, có đói bụng không? Vô nhà đi, mẹ nấu mì cho con.”

    Cả ngày hôm nay Đông Tể đã trải qua không ít chuyện ở trấn trên, nhưng hiện tại nó lại không có cảm giác đói lả giống như thường ngày. Dù sao nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đi theo bà Tôn vào nhà.

    Tình hình lúc nãy loạn như vậy, mấy thứ mà lão Lý mua được ở trấn trên cũng chẳng biết đã rơi vào tay người nào rồi. Bà Tôn đành lấy chút hành lá, xào trứng với chút thịt băm, đơn giản mà nấu ra hai bát mì.

    Mì chín thơm nức, Đông Tể hồn nhiên vô tư ăn xì xụp, bà Tôn lại không thể nuốt trôi.

    Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể kết thúc đơn giản thế được.

    Thôn trưởng Lý An Bằng cùng mấy người dân thôn Lý gia đưa Triệu Xuân Quyên đã bị hôn mê bất tỉnh lên trạm xá ở trấn trên. Thế nhưng, bác sĩ nói nàng bị thương quá nghiêm trọng, trang thiết bị của trạm xá không đủ khả năng xử lý ca này. Bọn họ đành phải thuê một chiếc xe tải để đưa người lên bệnh viện nhân dân ở huyện Đồng Thành.

    Khi đến bệnh viện, đã tám chín giờ tối.

    Bác sĩ nói phải lập tức giải phẫu, cần có chữ ký của người thân. Trước khi đưa Triệu Xuân Quyên lên trấn trên, Lý An Bằng có kêu người chạy sang thôn Miễn Hoa thông báo cho con trai của Triệu Xuân Quyên. Chẳng qua trong lúc bọn họ còn đang ở trấn trên thì con trai nàng ta vẫn còn chưa chạy tới. Năm 2001, điện thoại di động còn chưa có phổ biến như sau này. Ở cái chốn thâm sơn cùng cốc như thôn Miễn Hoa, thôn Lý gia, đừng nói tới điện thoại di động, ngay cả đường dây điện thoại bàn trong nhà còn chưa từng được lắp, bởi thế nhất thời không có cách nào liên lạc được với người thân.

    Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể ngồi chờ.

    Bác sĩ giúp Triệu Xuân Quyên sơ cứu xử lý qua một chút. Mãi đến hơn mười giờ đêm con trai Triệu Xuân Quyên vội vã chạy tới, hấp tấp ký tên xong mới có thể đưa Triệu Xuân Quyên vào phòng phẫu thuật.

    Triệu Xuân Quyên chân trước vừa vào phòng giải phẫu, chân sau hắn đã túm lấy áo của lão Lý, hung ác nói: “Mẹ tao mà có chuyện gì, tao không để yên cho bọn mày!”

    Lão Lý bị hắn siết đến mặt mày tím rịm, ngạt thở, Lý An Bằng thấy tình thế không ổn mới nhảy vào can ngăn tách hai người họ ra. Ông đứng che trước mặt lão Lý cười làm lành nói: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.”

    Từ Phàn hừ một cái, lạnh lùng nói: “Chẳng có cái gì để nói, bây giờ bọn mày đưa ba vạn đồng tiền ra cho tao, chuyện khác từ từ tao sẽ tính sổ!”

    Thấy Từ Phàn mở mồm đòi ngoạm một phát ba mươi nghìn đồng, người dân thôn Lý gia lập tức bất bình.

    Lý An Bằng cau mày nói: “Mi yêu cầu vậy có hơi quá rồi đó, mẹ mi gặp chuyện không may liên quan gì đến bọn tau.”

    Mấy người khác trong thôn Lý gia cũng phụ họa nói: “Đúng, mắc mớ gì tới chúng tau? Tiền trả công cho bả trừ tà đã đưa không thiếu một xu, giờ bả bị xui xẻo chỉ có thể trách bản thân đạo hạnh không đủ, có cái lìn mà đổ lên bọn tau! Bỏ cái thói tham lam đi, đưa bả lên tới tận đây để cấp cứu là bọn tau đã hết lòng lắm rồi, còn muốn tiền? Nằm mơ!”

    Từ Phàn mặt mày tối sầm, gọi anh em nhào lên xô xát mấy người, lớn tiếng ồn ào dọa nạt: “Bố mày nói đền 3 vạn có nghe không, thiếu một xu, bố giết cả lũ chúng mày!”

    Người dân thôn Lý gia ỷ vào thế người ở đây nhiều, cũng chẳng sợ hắn, trực tiếp đẩy hắn ra, “Tụi tau sợ mày quá, ngon nhào vô? Mày nói mày giết ai? Tụi tau ở đây cả này, con mẹ mày ngon vô giết thử một người bọn tau xem! Còn không đập chết con mẹ mày thằng chó!”

    Mắt thấy hai nhóm người sắp đánh nhau ngay trước cửa phòng giải phẫu, bảo vệ bệnh viện nhanh chóng kéo tới tách bọn họ ra khỏi nhau. Thôn trưởng Lý An Bằng dù sao cũng đã làm cán bộ nhiều năm, đầu óc mười phần thanh tỉnh, lập tức kêu người đi báo cảnh sát. Cho dù có ra chuyện gì thì cũng chỉ là chuyện của nhà Lý An Lương. Năm nay là năm kết thúc nhiệm kỳ của gã, còn chưa biết có thể tiếp tục tái nhậm chức thôn trưởng hay không nên nhất định không thể để bản thân bị liên đới vào chuyện này.

    Cảnh sát nhận được tin báo án, lập tức chạy suốt đêm tới bệnh viện để làm ghi chép.

    Nghe xong lời mọi người thuật lại vụ án, bọn họ cũng có chút mờ mịt, lần đầu tiên họ gặp phải vụ án kỳ dị như thế này, áp dụng luật pháp hiện hành cũng không tìm được căn cứ nào tương quan. So với việc Triệu Xuân Quyên bị quái vật làm tổn thương mắt trong lúc đang thi pháp, các vị cảnh sát cảm thấy lời nói của mấy vị thôn dân càng đáng tin hơn – trong quá trình đốt cây hòe nhà lão Lý thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng bị khói lửa hun đốt mù mắt. Như vậy sự tình rõ ràng đơn giản hơn nhiều, rõ là Triệu Xuân Quyên tự tìm chết.

    Đương nhiên, tình huống cụ thể xảy ra như thế nào thì còn phải tiến hành điều tra rõ ràng nhân chứng vật chứng. Phía cảnh sát đưa ra nhận định sơ bộ việc Triệu Xuân Quyên bị thương là sự cố do bản thân tự chịu trách nhiệm, tạm thời bác bỏ yêu cầu vô lý của Từ Phàn. Yêu cầu mọi người ra về trước, chờ có kết quả điều tra sẽ thông báo tiếp.

    Từ Phàn không phục, la hét om sòm đòi phải kiện cả thôn Lý gia lên tòa án, người dân thôn Lý gia dĩ nhiên cũng không chịu lép vế, hai bên cự cãi thiếu chút nữa lại bày trò đánh nhau ngay trước mặt cảnh sát...

    Lăn qua lộn lại một phen, đợi đến khi lão Lý về tới nhà thì đã hai ba giờ sáng.


     
  2. Người qua đường Giáp

    Người qua đường Giáp Gold

    Tham gia ngày:
    29/2/16
    Bài viết:
    215
    Nghề nghiệp:
    Loài báo


    Chương 11 - Quỷ chi tử

    Đôi mắt của Triệu Xuân Quyên đã mù hẳn, bị xui xẻo quấn thân mà bệnh nặng một hồi, cứ như thế kéo mãi đến tận khi xuất viện. Mái tóc hoa râm ngày nào đã bạc thành trắng phau, cả người gầy mọp, nếp nhăn trải rộng thành các khe rãnh ngang dọc trên mặt nàng. Cả người trông như già đi thêm mười tuổi.

    Mặc kệ Từ Phàn dây dưa thế nào, thôn Lý gia vẫn nhất quyết không bồi thường một xu. Về mặt pháp luật rõ ràng họ không có gì sai, vì chẳng những Triệu Xuân Quyên 'tự làm tự chịu' mà cái việc phóng hỏa đốt cây hòe nhà lão Lý suýt chút nữa thì làm cháy cả nhà của người ta lại là sự tình 'ván đã đóng thuyền'. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, đối phương lúc nào cũng có thể kiện ngược lại khiến cho nàng nếm thử mùi vị lao tù.

    Từ Phàn múa may được mấy ngày, thấy thực sự không có khả năng vớt được chút nào đành không cam tâm mà dừng lại.

    Triệu Xuân Quyên không có bảo hiểm y tế, nằm bệnh viện thuần túy chính là đang đốt tiền, chỉ mới một tuần lễ ngắn ngủi đã mất hơn một vạn. Con của nàng vốn ăn chơi lêu lổng lại thích bài bạc, toàn bộ số tiền nàng để dành cho con trai cưới vợ đều bị tiêu sạch. Mỗi ngày nằm trên giường bệnh nghe thấy con trai lẩm bẩm 'Hôm nay lại mất bao nhiêu là tiền', trong lòng nàng đau còn hơn bị cắt thịt.

    Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền trả công đã bị đào rỗng, mắt còn mù, Triệu Xuân Quyên hận đám người ở thôn Lý gia cay đắng. Đương nhiên, trong đám dân ở thôn Lý gia đó, nàng hận nhất chính là cả nhà lão Lý. Vừa thống hận, lại vừa e sợ con quái vật nhỏ chẳng biết là thứ gì kia, rõ ràng là người sống thế nhưng âm khí trên người so với lệ quỷ còn đậm đặc hơn gấp trăm ngàn lần. Mười con lệ quỷ tụ lại một chỗ cũng không đáng sợ bằng một nửa nó.

    Chỉ vừa đối mặt, Triệu Xuân Quyên đã bị nó hủy mất đôi mắt, tu vi bản thân vốn chẳng có bao nhiêu nay lại hóa thành hư vô, ngay cả tuổi thọ cũng bị ảnh hưởng.

    Loại quái vật giống như sát thần này, cho Triệu Xuân Quyên một trăm lá gan, nàng cũng không dám làm gì nó.

    Cứ như vậy bỏ qua?

    Triệu Xuân Quyên nhìn bóng tối vô tận phía trước mặt, cả người thì suy yếu già nua, nàng thật sự không cam tâm nuốt hận vào lòng!

    Tất cả dân ở thôn Lý gia chẳng ai ngờ được Triệu Xuân Quyên lại ngã ngựa tại đây, xảy ra chuyện lớn đến vậy. Bọn họ một bên thì nhất nhất giảo biện nói rằng Triệu Xuân Quyên bị khói lửa hun đến mù mắt để trốn tránh trách nhiệm. Thế nhưng, ngày hôm đó đứng vây xem ở nhà lão Lý có không ít người, tất cả những dị tượng xảy ra khi chặt, đốt cây không một ai có thể quên được. Triệu Xuân Quyên xảy ra chuyện như vậy cũng làm lòng người thổn thức không thôi.

    Người của thôn Lý gia cũng không biết mục đích thật sự của Triệu Xuân Quyên là hủy cây đoạt bảo. Trong mắt bọn họ, Triệu Xuân Quyên vì giúp nhà lão Lý trừ tà nên mới xảy ra chuyện, về tình về lý, lão Lý đáng lẽ phải bồi thường tiền cho người ta.

    Con người mà, luôn cảm thấy đồng tình với kẻ mà họ cho là đang yếu thế, đứng về phía người yếu bênh vực tựa như mình là chính nghĩa vậy.

    Lão Lý đã làm việc ở bệnh viện mấy năm trời, gặp qua, cũng nghe qua không ít chuyện. Từ Phàn, con trai của Triệu Xuân Quyên, là cái loại người chỉ biết ăn chơi sống tạm bợ qua ngày, chỉ cần lão nhẹ dạ mà đồng ý bồi thường thì cả đời này đừng mong sống yên ổn nữa. Hơn nữa, nhà bọn họ hiện tại đã không còn nguồn thu nhập, mấy vạn đồng lão tiết kiệm để nuôi con còn sợ thiếu, đâu ra có tiền mà cho Triệu Xuân Quyên?

    Vả lại, Triệu Xuân Quyên đốt cây hòe nhà lão, đã hỏi qua ý lão sao? Là bọn họ xin nàng đốt sao? Về tình về lý, lão Lý không cảm thấy mình có chỗ nào phải xin lỗi Triệu Xuân Quyên cả.

    Người trong thôn đều đồn đại lão Lý ở ngoài làm ăn giàu to phát tài rồi, vậy mà bây giờ một xu cũng không chịu nhả ra. Trong thôn có mấy người tự cho là mình sống phúc hậu nhân ái, nhiều ít cũng có chút đánh giá không tốt về lão.

    Triệu Xuân Quyên mặc dù gặp chuyện khi hành nghề ở nhà lão Lý, thế nhưng mấy thứ nàng đã làm để trừ tà cho người trong thôn vẫn có hiệu quả. Sau khi uống nước tro bùa của nàng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều người đang bị 'cảm cúm' trong thôn đều tự nhiên khỏi bệnh không cần uống thuốc.

    Một số người trong thôn cảm thấy không nên đắc tội một vị 'Bồ Tát' có bản lĩnh như thế, ngay cả thôn trưởng Lý An Bằng cũng cảm thấy chuyện mời Bồ Tát này cũng là do gã bày ra, thật sự không thể cứ vậy bỏ mặc được. Những người có suy nghĩ như vậy không ít, họ đồng loạt xúm lại ông này ra chút tiền, bà kia góp ít củi gạo vân vân... Đoàn người cuối cùng quyên góp được mấy trăm đồng tiền, vài trăm cái trứng gà vịt, mấy con gà mái, dập dìu cùng nhau đi qua thôn Miễn Hoa xin gặp Triệu Xuân Quyên.

    Từ Phàn tuy rằng rất hận dân thôn Lý gia, nhưng tiền tài đưa tới cửa không lý nào lại bỏ qua?

    “Mấy cái này cứ bỏ xuống đó, còn bọn mày nhanh cút đi, coi chừng tao đập cả lũ!” Từ Phàn lẹ tay lẹ chân gom tiền nhét vào túi, thầm nghĩ hôm nay vận khí cũng không tệ, một hồi nữa ra làm vài ván nhất định có thể gỡ vốn.

    Ở địa giới của thôn Miễn Hoa, người của thôn Lý gia cũng không muốn dây dưa với cái loại như Từ Phàn, buông đồ vật xuống lập tức chuẩn bị rời đi. Trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm khàn khàn suy yếu của Triệu Xuân Quyên: “Phàn, con để cho bọn họ vào đây, mẹ có mấy lời muốn nói với họ.”



    Nhà của lão Lý vẫn luôn đóng chặt cửa, sau khi xảy ra chuyện với cây hòe già, lại càng chẳng ai muốn tới nhà họ nữa. Lão cũng mừng rỡ vì cuộc sống được thanh nhàn nhưng lại không biết hướng gió trong thôn đã thay đổi, mãi đến khi Lý Khang Kiện tìm tới cửa.

    “Chú Quý, chờ vụ lúa quý này thu hoạch xong, chú lấy ruộng về lại đi. Cháu, cháu với Khang Vĩ chắc là, không trồng nữa. Nhưng mà chú cứ yên tâm, tiền thuế ruộng năm nay, tụi cháu đã trả rồi, chờ, chờ thu hoạch xong cháu sẽ mang gạo qua nhà chú.” Đại khái là hơi ngượng ngùng nên Lý Khang Kiện có chút nói lắp.

    Lão Lý vừa nghe đã biết trong chuyện này có ẩn tình, lão trầm mặt nói: “Đang tốt đẹp, tự dưng sao lại không trồng nữa?”

    Lý Khang Kiện lắp bắp nói: “Cháu, tụi cháu định sáu tháng cuối năm đánh xe lên trấn trên kiếm chút việc làm, con cái trong nhà lớn rồi có nhiều thứ cần chi tiêu, cứ, cứ như vậy hoài cũng không được.”

    Lão Lý ho khan một tiếng, phun ra một ngụm đàm lẫn đầy tro đen, nghẹn giọng nói: “Khang Kiện, bao nhiêu năm nay, mầy thấy chú đối xử với mầy có tốt hay không?”

    Lý Khang Kiện vội vàng gật đầu, cha mẹ hắn chết sớm, đồng ruộng bị thôn thu lại. Nếu không có lão Lý đưa ruộng nhà mình cho hắn mượn để trồng trọt, chỉ nhận chút lương thực trợ cấp sơ sài, đừng nói tới xây nhà lấy vợ, không bị chết đói đã là may rồi. Hơn nữa khi hắn xây nhà mới, lập gia đình, lão Lý đều cho mấy phần đại lễ. Thời điểm cha mẹ hắn mới chết, lão Lý đã chiếu cố chăm sóc anh em họ rất nhiều. Lúc đó trong thôn còn đồn đãi, nói lão Lý muốn nhận hắn làm con thừa tự. Mặc dù về sau chuyện đó không xảy ra, lão Lý cũng đã nuôi nấng một đứa trẻ khác, thế nhưng Lý Khang Kiện tự hỏi, lão Lý so với cha ruột chân chính cũng không khác mấy.

    Lão Lý lạnh lùng nói: “Vậy mầy cứ ấp úng cái gì, có chuyện gì cũng không dám nói thật với chú sao?”

    Gương mặt đen sạm của Lý Khang Kiện thoáng chốc ửng hồng lên, hắn lắp bắp đem hết sự tình trước sau nói hết với lão Lý.

    Hóa ra, từ sau khi Lý An Bằng mang theo nhóm người đến thăm Triệu Xuân Quyên trở về, trong thôn bắt đầu truyền ra chuyện thằng nhóc Đông Tể nhà lão Lý là quái vật, là sát tinh hiện thế, cô tinh mệnh cách, chuyên khắc người khác. Ba người nói cũng thành hổ, lời đồn đãi lan truyền dần dần biến vị, cá quỷ, cây quỷ, toàn bộ đều có liên quan đến Đông Tể, ngay cả chuyện cả nhà Lý An Lương sáu mạng người chết đều như biến thành Đông Tể làm. Trước đó, cảnh sát mấy lần đến nhà lão Lý lấy khẩu cung, cũng bị đám người này bóp méo đi.

    Nguyên bản cũng chỉ là chuyện thêu dệt vớ vẩn, người ta thêm dầu thêm mỡ truyền đến truyền đi, nhà ai gặp chút chuyện không may cũng nghĩ là do Đông Tể làm ra. Ngắn ngủi vài ba chục ngày, Đông Tể hầu như đã thành âm tà chuyển thế, tồn tại là tai họa, nói không chừng sớm muộn toàn thôn đều phải hủy trong tay nó.

    Miệng thế gian đục vàng, phá xương, hủy cốt.

    Chuyện này nếu đặt ở thời xã hội phong kiến dòng họ khi xưa, chỉ sợ đã sớm có người tới đuổi cả nhà lão Lý đi. Nghiêm trọng hơn là giết quách cả nhà ba người bọn họ.

    Lão Lý chẳng phải là cái loại người đặc biệt thông minh thành công trong xã hội, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những lời đồn này là do Triệu Xuân Quyên thả ra.

    Ác độc, quá ác độc.

    Vậy mà người của thôn Lý gia vẫn tin mồn một mấy lời nàng nói, còn truyền ra ngoài sinh động như thật.

    Điều mà lão Lý và bà Tôn lo lắng nhất, rốt cuộc vẫn xảy ra.

    Dạo này lão Lý ho dữ lắm, phổi tựa như cái ống bể bị hỏng, hở chút gió thổi cỏ lay, tâm tình dao động là ho liên hồi. Lão cầm chén lên hớp một ngụm nước ấm, thở dài nói: “Mầy thấy Đông Tể từ hồi bé xíu tới giờ, mầy cũng tin mấy lời đồn đại ma quỷ trong thôn sao?”

    Lý Khang Kiện lắc đầu liên tục nói: “Cháu không tin, chú Quý, cháu không tin một xíu nào, thế nhưng mẹ của Bình Bình... Bình Bình từ hồi bị cảm mạo xong, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi... Mẹ nó dẫn thằng nhỏ đi gặp Bồ Tát, Bình Bình bây giờ đã khá hơn rồi... Mẹ của nó... Mẹ của nó...”

    Có mấy lời, Lý Khang Kiện thật sự không biết phải nói làm sao. Chính hắn kỳ thực cũng không quá tin tưởng mấy lời đồn này trong thôn, Đông Tể ngốc nghếch, ngay cả nói cũng không biết, làm sao có thể... Thế nhưng hắn chịu không nổi vợ hắn cứ ở nhà lặp đi lặp lại mấy lời, nhai như bò nhai cỏ.

    Lời đã nói đến nước này, lão Lý cũng chẳng biết phải làm gì thêm, chỉ đành nói: “Ruộng muốn trồng thì trồng, không trồng thì thôi, chỉ cần Bình Bình không sao là tốt rồi. Thôi cũng muộn rồi, mầy lo đi về đi kẻo mẹ thằng cu lại trông.”

    Lý Khang Kiện là một người thành thật, nghe vậy xấu hổ đến không ngóc đầu lên được. Hắn đứng dậy định nói thêm gì đó thì Đông Tể bỗng nhiên từ trong nhà đi ra, nghiêng đầu, đôi mắt to đen hun hút không nháy chút nào mà nhìn thẳng vào hắn.

    Khuôn mặt đang đỏ bừng của Lý Khang Kiện thoáng chốc biến thành trắng bệch, hai chân lảo đảo lùi về sau, cắm đầu chạy trối chết.

    Lão Lý nhìn bóng lưng vội vàng biến mất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Không biết là trào phúng Lý Khang Kiện miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, hay là trào phúng chính mình phí công mấy năm trời đối tốt với kẻ chẳng ra gì.

    Đông Tể không hiểu được nhiều chuyện của người lớn như vậy, nó mang ghế nhỏ, cầm theo quyển truyện cổ tích lão Lý mua cho nó, cộp cộp chạy đến bên cạnh lão Lý. Đưa quyển sách cho lão, nó ngồi trên ghế, đôi tay nhỏ xíu đặt lên đùi lão, ngẩng đầu đôi mắt trông mong nhìn lão Lý.

    Nhìn tranh vẽ nghe kể chuyện là niềm vui lớn nhất dạo này của Đông Tể. Mỗi ngày chạng vạng trước giờ cơm, nó nhất định phải đòi lão Lý kể cho nó nghe mấy trang truyện mới được, nếu không là nó dỗi tới dỗi lui.

    Lão Lý sờ sờ mái tóc mềm mại của nó, thở dài trong lòng, che dấu u sầu trong đáy mắt mà lật tới trang hôm trước đang xem dở dang, tiếp tục kể cho Đông Tể nghe câu chuyện trong tranh vẽ trên sách.

    Đông Tể ngây thơ hồn nhiên, nửa hiểu nửa không đắm chìm trong những câu chuyện cho trẻ con mà không hề hay biết cả nhà, bởi vì sự tồn tại của nó, đã bị toàn bộ thôn Lý gia cô lập.


     
    Chỉnh sửa cuối: 5/8/21
  3. Người qua đường Giáp

    Người qua đường Giáp Gold

    Tham gia ngày:
    29/2/16
    Bài viết:
    215
    Nghề nghiệp:
    Loài báo


    Chương 12 - Quỷ chi tử

    Con trai của Lý Khang Kiện, Lý Hỉ Bình đã chết.

    Trời nóng bức, thằng bé với mấy đứa nhỏ khác trong thôn len lén trốn ra sông bơi, chết đuối dưới sông. Thằng nhỏ mới tám tuổi, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, không giống như cha nó hàm hậu thành thật ít nói, cái miệng nó cứ líu lo ngọt ngào nên rất được lòng mọi người. Lúc được người vớt lên, thân thể nó đã bị ngâm nước đến trương phình không còn nhìn ra hình dạng nữa.

    Vợ chồng Lý Khang Kiện cũng chỉ có một đứa con, vợ hắn Tôn Hạnh hồi lúc sinh Lý Hỉ Bình thì bị khó sinh. Buộc phải đưa lên trạm xá huyện để mổ lấy con, ngày đó bác sĩ cũng nói với Lý Khang Kiện, vợ hắn sau này sẽ rất khó mang thai lại. Thôn Lý gia ở chốn hẻo lánh hoang vu, vốn chẳng mấy ai để tâm thực hiện kế hoạch hóa gia đình, vì thế rất nhiều nhà trong thôn đều có nhiều hơn một đứa con. Người dân thôn trọng nam khinh nữ, đẻ ra một hai đứa con đầu nếu là con gái thì nhất định phải đẻ tiếp, cho đến khi nào sinh được con trai mới thôi.

    Tôn Hạnh tuy rằng bị khó sinh đến thương thân, nhưng con đầu lại là con trai nên ai cũng bảo nàng tốt số. Lý Hỉ Bình từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, bởi vậy cho dù nhà họ chỉ có một đứa nhỏ, Tôn Hạnh vẫn có thể đứng thẳng lưng mà sống.

    Nuôi con đến tận tám, chín tuổi, qua bao lần đau ốm lặt vặt. Mới sáng sớm nay nó còn xoay quanh mẹ xin tiền tiêu vặt để mua kem, vậy mà vừa chớp mắt đã không còn, Tôn Hạnh thấy như trời đất bên nàng đều sụp đổ.

    Mấy đứa nhỏ đi bơi chung với Lý Hỉ Bình chạy về nói nó bị nước cuốn trôi, trong lòng nàng vẫn nghĩ vạn nhất may mắn, con trai cát nhân thiên tướng không chừng đã gặp được người tốt cứu lên rồi. Chờ đến khi nàng chân chính thấy thân thể con trai bị ngâm nước đến trương phình, hai mắt Tôn Hạnh tối sầm, ngất xỉu tại chỗ. Được người ta khiêng về nhà, nàng nằm liệt trên giường mấy ngày liền, một giọt nước cũng nuốt không trôi.

    Lý Hỉ Bình tuổi nhỏ chết sớm, dựa theo phong tục địa phương thì không được làm tang lễ, cũng không thể đưa vào mộ huyệt của tông tộc. Xưa giờ nếu trong thôn có trẻ con mất sớm, đều chỉ có thể trực tiếp đào hố chôn ở ruộng vườn nhà mình. Nhà nào có điều kiện thì sắm cho đứa bé cái quan tài nhỏ, nhà không có điều kiện, cứ vậy quấn tấm chiếu rách rồi chôn là xong, ngay cả bia mộ cũng không có.

    Giữa tháng 8, năm nay thời tiết oi bức dị thường, thân thể Lý Hỉ Bình vốn đã bị ngâm nước đến phân hủy, để trong nhà thêm ba bốn ngày, mùi vị tỏa ra càng ngày càng kinh khủng. Bên dưới cỗ quan tài mỏng lét đã tích một bãi nước vàng, bốc mùi hôi thối. Lẽ ra đã sớm phải hạ mồ an táng, thế nhưng Tôn Hạnh sống chết không đồng ý, hễ ai định tới gần quan tài Lý Hỉ Bình một chút là nàng lập tức lao ra liều mạng với người đó.

    “Anh cả à, chị dâu cứ câu kéo vậy mãi cũng không được nữa rồi, anh phải nhanh đưa ra quyết định thôi, để cho Bình Bình còn được xuống mồ siêu thoát chứ.” Hai anh em họ sống trên cùng mảnh đất, cửa nhà đối diện nhau, mùi hôi thối cứ ngày ngày bay qua nồng nặc khiến hai đứa nhỏ nhà hắn sợ đến phát khóc. Sáng nay hắn mới đưa vợ con sang nhà cha mẹ vợ ở tạm, bị cha mẹ vợ mắng cho một trận, bảo hắn về cố mà khuyên bảo anh chị hắn mau mau chôn Lý Hỉ Bình.

    Từ khi con trai chết, vốn là người hiền lành ít nói, Lý Khang Kiện trở nên khô khốc suy sụp, gương mặt tràn đầy u sầu phảng phất như đã già thêm mười tuổi. Lý Khang Vĩ nói cả buổi khô hết cuống họng, hắn cũng chỉ 'Ờ' một tiếng, vừa nhìn đã biết chẳng nghe được vào đâu.

    Lý Khang Kiện cố gắng kiềm nén cơn giận trong lòng, mặt hầm hầm bỏ ra ngoài. Hắn đến ngồi trên tấm chiếu dưới bóng cây ven đường, móc trong hộp thuốc lá dúm dó ra một điếu rồi châm lên, phun khói phì phèo.

    Buổi trưa chiều là lúc trời nóng nhất, mọi người đều trốn trong nhà phe phẩy quạt, trên con đường đá duy nhất trong thôn không có lấy một bóng người.

    Lý Khang Vĩ hút liên tục ba điếu thì thấy đầu đường có chiếc xe gắn máy chạy đến, dừng ở chân núi cách đó không xa. Lý Khang Vĩ nheo mắt nhìn người từ trên xe xuống, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đôi mắt sáng lên vội bước nhanh tới.

    Lão Lý vừa mới từ trấn trên trở về. Có lẽ là ngày đó lúc cây hòe già bị thiêu, bà Tôn hít phải khói lửa, bệnh ho không giảm bớt mà còn nghiêm trọng hơn trước, mấy ngày nay còn bị thêm đau đầu choáng váng. Kêu để chở bà đi trạm xá ở trấn trên khám xem sao, bà lại sợ phí tiền nên nhất định không chịu. Lão Lý không còn cách nào đành lên trấn trên mua cho bà ít thuốc hạ sốt và thuốc ho, còn ghé qua tiệm thuốc gia truyền mua cho bà một ít thuốc đông y.

    Hiện tại người trong thôn đều coi cả nhà họ tựa như ôn thần, đứng từ xa trông thấy đã vội tránh đi, không tài nào nhờ được ai chở lão lên trấn trên mua đồ. Hôm nọ Lý Khang Kiện đến nhà nói vậy, lão cũng không tiện đi nhờ xe máy của hắn lên trấn trên nữa.

    Thôn Lý gia cách trấn trên rất xa, từ 5 giờ sáng nay lão Lý đã cầm đèn pin rọi đường xuất phát từ thôn, tuy cũng gặp vài tay 'xe ôm' chuyên đánh xe máy chở cư dân quanh đây lên trấn trên, nhưng người ta thấy khách là lão thì chẳng ai chịu chở. Lão Lý đành lội bộ dọc theo con đường, đi được chốc lát lại dừng, mãi cho đến hơn mười một giờ trưa mới tới được trấn trên.

    Lời đồn đãi về Đông Tể, không chỉ lưu truyền ở thôn Lý gia, trải qua nhiều người bàn tán đã bị truyền đi khắp mấy thôn xóm xung quanh, ngay cả người dân ở trấn trên ít nhiều cũng đều có nghe nói. Cũng may tại trấn Hỉ Nhạc không có ai biết mặt lão Lý, người dân trấn trên cũng không mê tín như thôn dân ở làng quê, chỉ xem đó như là tin vịt mà thôi. Nhờ vậy lão Lý cũng không chật vật lắm, đâu như lúc ở thôn, ngay cả một bao muối, một cuộn giấy vệ sinh cũng chẳng có lấy một người nào chịu bán cho lão.

    Một chuyến lên trấn trên thật sự không dễ dàng, lão Lý tranh thủ mua thêm gạo, mì, gia vị, mua chút thịt mỡ heo, một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt. Lại mua cho Đông Tể mấy quyển truyện tranh, hai cân bánh bông lan cùng với vài món ăn vặt.

    Đồ đạc ngổn ngang chất đầy túi, lão Lý gian nan leo xuống xe, trả tiền, khập khiễng chậm rãi đi lên núi.

    “Chú Quý, chú Quý!” Lý Khang Vĩ từ xa chạy lại kêu hai tiếng, hắn bước nhanh lại gần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ra vẻ hàn huyên: “Chú Quý, chân chú bị sao đó?”

    Lão Lý kinh ngạc nhìn Lý Khang Vĩ, không hiểu vì sao cái thằng cháu trai khuyến mãi này, vốn chẳng được phúc hậu như anh nó, ngay cả ruộng lão cho mượn cũng không chịu trồng trọt, cũng chẳng bao giờ buồn ghé nhà lão chơi, hôm nay tự nhiên bị gì mà thân thiết với lão thế.

    Cảm giác bị người cả thôn cô lập thật sự không dễ chịu gì, bỗng nhiên có người hỏi thăm mình trong lòng lão Lý ít nhiều cũng có chút ấm áp, trên mặt không khỏi nở chút nụ cười nói, “Mấy hôm trước sửa lại nhà cửa, không cẩn thận bị té từ trên thang xuống.”

    May mắn không gãy nứt xương gì, chỉ là trật khớp có chút nghiêm trọng, mắt cá chân vừa sưng vừa đỏ, bữa nay lên trấn trên đắp thuốc mới đỡ hơn chút. Trên lưng mang nhiều đồ nặng nên lão bước đi không khỏi có chút khập khiễng.

    Lý Khang Vĩ cũng có vài phần thật tình mà nói: “Ra là vậy, may không xảy ra chuyện gì lớn, người lớn tuổi xương khớp giòn lắm, chú thím ngày thường cũng nên cẩn thận chút.”

    Lão Lý gật gật đầu nói: “Ai cũng nói vậy. Thôi không có việc gì chú về trước đây Khang Vĩ, thím mầy còn ngồi ở nhà chờ chú mua thuốc về sắc cho bả uống.”

    Lý Khang Vĩ vội vàng nói: “Chú Quý, chú khoan vội đã. Cháu có việc này thật sự muốn nói với chú. Bình Bình đuối nước, chết rồi, chú có nghe nói không?”

    Từ sau khi té bị trật chân, lão Lý hầu như không hề bước ra khỏi cổng, vẫn ở mãi trong nhà. Đến hôm nay khá hơn chút mới xuống nuối để đi trấn trên một chuyện, vì thế thật sự không biết việc này.

    “Bình Bình, mầy đang nói thằng nhóc Hỉ Bình nhà anh mầy đấy hả?” Lão Lý trợn mắt, “Đang yên đang lành sao tự dưng lại ra nông nỗi?”

    Lý Khang Vĩ nhăn mặt đau khổ nói: “Vậy mới nói! Con nít nghịch ngợm nên chẳng ai nghĩ sẽ ra chuyện như vậy. Thời tiết nóng như quỷ này, anh chị hai vẫn còn để Bình Bình nằm trong nhà, bốc mùi thúi nồng nặc. Cứ như vậy hoài sao được, anh hai vẫn luôn nghe lời của chú, chú theo cháu về khuyên anh hai chút được không.”

    Lão Lý nghe được một mớ tin tức bất ngờ như vậy cũng có chút bần thần. Lão tuy không thể nói là trông Lý Hỉ Bình từ nhỏ tới lớn, nhưng hàng năm Lý Khang Kiện giúp lão chở dầu chở gạo về nhà, lão cũng hay mua cho thằng bé một ít đồ lặt vặt. Đứa nhỏ đó mồm miệng lanh lợi lại không sợ người lạ, mỗi lần nhìn thấy lão đều cất giọng líu lo hỏi han ân cần.

    Trong lòng lão Lý không khỏi dâng lên chút chua xót, chờ lão phục hồi tinh thần lại thì đã gật đầu đáp ứng Lý Khang Vĩ, “...Mầy về trước đi, chú đem mớ đồ này về nhà cất rồi chú qua.”

    Lý Khang Vĩ sợ lão đổi ý, mới nói: “Chú Quý, con đứng đây đợi chú cùng đi qua đó.”

    Lão Lý suy nghĩ một chút lại nói: “Thím mầy dạo này bệnh nặng, chú phải về nấu cơm tối cho bả với Đông Tể ăn đã, hay là mầy ghé nhà chú ngồi chút, ăn bữa cơm rồi về?”

    Vừa nhìn qua gùi của lão Lý đã biết lão mua không ít đồ ngon, nếu là ngày trước hắn nhất định sẽ đi ngay, nhưng bây giờ... Ngày đó, hắn cũng tham gia chém cái cây quỷ kia, tận mắt nhìn thấy máu chảy ra từ thân cây, giờ có cho một trăm lá gan hắn cũng không dám ghé lại cái nơi bất thường đó nữa.

    “Thôi cháu đi không được, anh hai chị hai ở nhà u sầu, cháu sợ họ xảy ra chuyện gì nên về chăm nom cho chắc. Chú Quý, con nói vậy cũng là nói hết lời rồi, chút nữa chú nhất định phải ghé qua đó.”

    Lý Khang Vĩ so với anh trai hắn mồm mép hơn nhiều, nói mấy câu ra căn bản không cho lão Lý có cơ hội cự tuyệt.

    Kỳ thật, vừa nãy khi lão gật đầu, nghĩ lại cũng có chút hối hận. Nếu là ngày xưa thì lão còn có chút tự tin khuyên bảo được Lý Khang Kiện, còn hiện tại...

    Dù sao thì Lý Khang Kiện cũng gọi lão là chú bao nhiêu năm trời, có thể giúp một chút cũng tốt.

    Đương nhiên, trong lòng lão Lý cũng có chút tính toán bí mật – lão và bà nhà thân thể ngày một tệ, sợ là không sống được thêm mấy năm nữa, giao Đông Tể cho người lạ lão cũng lo lắng. Năm đó việc Tôn Hạnh sinh khó, lão biết đến rõ ràng. Lúc ấy lão đã làm việc ở bệnh viện nhân dân, bác sĩ mổ cho Tôn Hạnh cũng là do lão nhờ vả tới, cho nên chuyện Tôn Hạnh không thể mang thai được nữa, so với bất kỳ ai thì lão vẫn là người rõ nhất.

    Lý Khang Kiện là một trong số ít những người thành thật phúc hậu trong thôn, nếu như...

    Lão Lý vừa đi về vừa nghĩ, tinh tế cân nhắc, càng nghĩ càng có hy vọng, trong lòng tựa như có ngọn cỏ mọc dài ra. Ăn cơm tối, chờ bà Tôn uống thuốc xong, lão lấy đèn pin lần mò trong đêm vội vội vàng vàng xuống núi.

    Hôm nay Đông Tể không được nghe kể chuyện, nó có chút mất hứng. Bà Tôn dọn dẹp trong bếp, nó cầm quyển truyện tranh ngồi cạnh ngọn nến, chậm rãi lật trang.

    Đông Tể thật sự thích những hình vẽ đầy màu sắc rực rỡ trong sách, bất tri bất giác say mê ngồi xem, đôi mắt trầm trầm thường ngày tựa hồ cũng sáng hơn bình thường.

    “Lanh canh...” “Rầm...”

    Bên cạnh nó truyền đến tiếng động ầm ầm, Đông Tể mờ mịt ngẩng đầu, men theo hướng thanh âm phát ra mà nhìn. Bà Tôn đã ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.


     

Chia sẻ trang này