[Oneshot][K][Romance] Hắn và nhỏ

Thảo luận trong 'Fiction' bắt đầu bởi Nhược Hư Tước, 5/7/21.

  1. Nhược Hư Tước

    Nhược Hư Tước “Let your heart break the handcuffs” Ban quản trị

    Tham gia ngày:
    30/6/21
    Bài viết:
    79
    Giới tính:
    Nữ
    Title: Hắn và nhỏ
    Author: Nhược Hư Tước
    Genre: Romance
    Rating: K
    Summary: Mối tình đơn phương ngốc xít đến theo kiểu kỳ quặc của một cô nhóc con.
    Status: Hoàn thành
    Note: Truyện này mình viết vào năm mình 11 tuổi, để ghi chép lại mối tình đơn phương đầu tiên của mình nên nội dung rất đơn giản và ngây ngô, văn phong cũng trẻ con, các bạn đọc với tinh thần thoải mái nhé.



    Hắn và nhỏ


    Hắn, một tên học sinh lớp Chín chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp và tuyển sinh vào cấp Ba.

    Nhỏ, một con bé lớp Sáu mới chập chững bước chân vào ngôi trường cấp Hai, hãy còn ngơ ngác và ngây thơ.

    Vậy nhỏ và hắn có liên quan gì tới nhau?

    Không phải chỉ là liên quan, mà là rất liên quan ấy chứ.

    Tuy vậy mối quan hệ giữa nhỏ và hắn mập mờ lắm. Và nhỏ, luôn thắc mắc là hắn nghĩ gì về mình.

    Câu chuyện bắt đầu từ mộtbuổi chiều ngày thứ sáu.



    - Chị Nguyệt ơi! Chị coi nè!

    Nguyệt đang ngồi đọc sách, lưng dựa vào tường, nghe nhỏ gọi í ới thì ngẩng đầu lên.

    - Gì cơ?

    - Em vừa mới lập một danh sách chấm điểm và xếp hạng độ đẹp trai của mấy anh lớp chị theo đánh giá của em nè!

    Nhỏ chìa tờ giấy ghi chi chít chữ cho Nguyệt. Nguyệt nhận lấy nó từ tay nhỏ. Sau vài giây lướt sơ qua tờ giấy, Nguyệt nói:

    - Em cũng rảnh ha, tự nhiên làm cái bảng xếp hạng này chi vậy?

    - Rảnh rỗi sinh nông nổi ấy mà.

    Nhỏ nhe răng cười.

    Thật ra thì nhỏ lập ra danh sách đó cho vui thôi. Nhỏ không hề biết là nó lại ảnh hưởng tới nhỏ nhiều sau đó.



    Một buổi chiều thứ bảy.

    - Valentine này làm quà tặng ai đây ta?

    Nhỏ chống cằm suy nghĩ. Thỉnh thoảng nhỏ lại hay suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Mấy đứa con trai trong lớp nhỏ thì đứa nào cũng xấu, cũng vô duyên, cũng không tốt với nhỏ. Nhỏ loại hết. Mấy người bạn của chị nhỏ mà nhỏ thân thì đều thích người khác hết rồi, tự nhiên nhỏ tặng thì kỳ lắm.

    - Gì vậy?

    Nguyệt bước vào phòng, đặt chiếc cặp đen đánh phịch xuống đất.

    - Thì Valentine ý mà. – Nhỏ thở dài – Năm nay em định thử tặng quà cho ai đó, mà giờ chưa biết tặng ai hết.

    - Ờ. Vậy ráng nghĩ tiếp đi ha.

    Nguyệt không quan tâm lắm tới chuyện đó nên ngồi vào bàn học. Nhỏ phì một tiếng, ngả lưng ra ghế. Đang lắc lư cái ghế, nhỏ chợt nhớ ra: “Sao mình không thử tặng quà cho người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng mình làm hồi trước nhỉ?”. Thế là nhỏ nhảy xuống đất, chạy đến chỗ chiếc cặp và mở nó ra.

    “Đây rồi”, nhỏ nghĩ. Sau khi đảo mắt vòng quanh danh sách, nhỏ dừng lại ở tên hắn. “Sơn”, chính xác là Sơn.

    “Được rồi”, nhỏ nghĩ, “Vậy thì mình sẽ tặng quà Valentine cho người này”. Nghĩ là làm, nhỏ lôi đống hạt ra và bắt đầu cặm cụi kết chúng lại thành một chiếc móc khóa hình túi xách nhỏ xinh xắn. Nhỏ còn đính thêm một chiếc chuông nhỏ màu vàng nữa.

    Nhỏ rất hài lòng với thứ mình vừa làm ra.

    Nhỏ cất nó vào cặp, háo hức chờ tới ngày Valentine.

    Mà không hiểu lúc đó nhỏ nghĩ gì nữa. Ai lại tặng cho con trai cái móc khóa hình túi xách chứ. Sau khi tặng rồi nhỏ mới phát hiện ra là món quà của mình kỳ cục như thế nào.



    - Này, nếu giờ em nói là em thích anh Sơn thì chị có tin không? – Nhỏ hỏi Nguyệt.

    - Không.

    - Vì không có lý do gì hết phải không? – Nhỏ cười.



    Valentine đến.

    Nhỏ cầm chiếc móc khóa trên tay mà lòng hồi hộp. Lần đầu tiên nhỏ tặng quà cho con trai mà.

    Vì bối rối quá đi thôi nên nhỏ đã nhờ Nguyệt tặng món quà ấy cho hắn.

    - Em bị khùng hả?

    - Hơ, có gì là khùng?

    - Có ai lại đi nhờ người khác tặng quà Valentine giùm mình không? Lại còn là người mình không hề thích nữa chứ.

    - Có em nè. – Nhỏ nhe răng - Giúp em đi mà, nha, nha?

    - Thôi được rồi. – Nguyệt miễn cưỡng đồng ý.

    Nhỏ tủm tỉm cười và lẽo đẽo theo chị mình. Nguyệt tiến đến chỗ hắn, gọi:

    - Sơn, Sơn ơi.

    Hắn đang sắp xếp lại xấp bài kiểm tra cô vừa trả của bọn cùng lớp, nghe tiếng Nguyệt thì ngẩng đầu lên.

    - Tặng ông nè. – Nguyệt chìa chiếc móc khóa mà nhỏ đã làm ra.

    Hắn hơi ngẩn người nhưng rồi cũng nhận lấy.

    - Mà không phải là tôi tặng đâu nhé.

    - Em bà tặng hả? – Nguyệt chưa nói hết thì hắn đã ngắt lời Nguyệt. Rồi hắn xoay sang nhỏ - Cảm ơn nha.

    Hắn cười. Nhỏ như chết bởi nụ cười đó. Không rạng rỡ, không chói lòa hay gì đó tương tự thế, nhưng có điều gì đó khiến cho nhỏ cảm thấy vui và bình thản.

    Và nhỏ cũng thích hắn từ đó.



    - Này, nếu giờ em nói là em thích anh Sơn thì chị có tin không? – Nhỏ hỏi Nguyệt.

    - Không.

    - Vì không có lý do gì hết phải không? – Nhỏ cười.

    Nguyệt gật đầu.

    - Nhưng mà.... là em thích ảnh thật đấy.

    - Hả?!

    Nguyệt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

    - Tại sao?

    - Em cũng không rõ, chỉ biết là có cảm giác thích thôi.



    Kể từ sau hôm Valentine, nhỏ luôn ráo riết truy tìm thông tin của hắn. Và nhỏ cũng biết được một vài điều cơ bản về hắn: hắn sinh ngày 11 tháng 11, cung Thiên Yết,...

    Và nhỏ cũng biết cả nick yahoo của hắn nữa.

    Nhỏ add ngay, và hắn đồng ý. Có lẽ vì không biết đứa vừa add nick mình là ai.

    Nhỏ: “anh có phải anh Sơn không?”

    Hắn: “đứa nào đó”

    Nhỏ: “em là em của chị Nguyệt nè”

    Hắn không nói gì nữa, có lẽ vì không quan tâm. Hoặc đơn giản hắn chỉ nghĩ là hắn với nhỏ chẳng có liên quan gì tới nhau.



    Sau một thời gian tìm hiểu, nhỏ biết được hắn cũng thuộc dạng quậy trong lớp.

    Gọi là bad boy cũng được.

    Nhưng nhỏ vẫn không thể ngừng thích hắn.

    Có lẽ hắn cũng biết tình cảm của nhỏ nên giờ ra chơi hắn không đi đâu nữa mà ở lại hành lang lớp vì biết nhỏ hay đến lớp Nguyệt chơi.

    Nhỏ mừng húm.

    Và nhỏ nghĩ, “Chắc là ảnh thích mình rồi”.



    Ngày tháng giữa hắn và nhỏ cứ trôi qua, êm đềm.

    Một ngày, nhỏ đến lớp Nguyệt mà không thấy hắn đâu.

    Nhỏ bèn chạy đi tìm. Rồi nhỏ thấy hắn đang trò chuyện với hai đứa con gái, hình như là lớp Chín, có vẻ rất vui.

    Nhỏ tái sầm mặt, chạy biến.

    Lúc đó vừa hết giờ ra chơi.

    Vì hôm đó lớp nhỏ chỉ có hai tiết nên nhỏ chạy lên lớp lấy cặp.

    Rồi ra về trong nước mắt.

    Thật ra thì không hẳn là trong nước mắt, nhỏ chỉ khóc một tẹo thôi.

    Nhưng nhỏ buồn lắm. Lần đầu tiên nhỏ khóc vì một ai đó khác ngoài nhỏ và ba mẹ, anh chị em nhỏ.

    Đó cũng là lần đầu tiên nhỏ hiểu cái cảm giác ghen là như thế nào.

    Về đến nhà, nhỏ xóa nick yahoo của hắn đi. Trước đó nhỏ còn nói nhiều lời thậm tệ với hắn nữa.

    “Quên đi thôi”, nhỏ tự nghĩ, “Mình có là gì của người ta đâu, mong chờ cái gì chứ”.

    Nghĩ thì nghĩ thế. Và nhỏ cũng quên hắn đi thật.

    Nhưng tới ngày thứ tư thì nhỏ không chịu được.

    Nhỏ thấy nhớ hắn.

    Nhỏ ngậm ngùi add lại nick yahoo của hắn. Lần này thì hắn không đồng ý. Hơi buồn, nhưng nhỏ vẫn biết cách để chấp nhận.

    Có điều sau một thời gian êm xuôi, nhỏ add lại nick hắn và hắn đồng ý. Lúc đó nhỏ vui, vui lắm luôn ý.

    Nhưng thật ra có add hay không thì cũng thế, vì hắn với nhỏ cũng có nói chuyện với nhau đâu.



    Hắn và nhỏ vẫn cứ im lặng thế. Cả hai không nói với nhau dù chỉ một lời. À không, nói chính xác hơn là ngoài đời thì thế. Nhưng trên yahoo cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Thỉnh thoảng nhỏ pm hắn thì hắn lại bảo nhỏ im lặng cho hắn làm việc. Vậy nên sau một thời gian thì nhỏ cũng chẳng nói chuyện với hắn nữa.

    Nhưng nhỏ không lấy đó làm buồn. Ngược lại, nhỏ còn thấy vui. Vì nhỏ vẫn được thấy hắn mỗi ngày, vẫn được ngắm nhìn hắn mà không bị nói là làm phiền hay gì đấy tương tự vậy. Lâu lâu hắn lại quay sang cười với nhỏ hay đến ngồi kế bên làm tim nhỏ đập thình thịch.

    Không cần lời, chỉ cần cử chỉ quan tâm.

    Hạnh phúc chỉ đơn giản là như thế. Và nhỏ vẫn cứ thích hắn. Nhưng nhỏ không biết hắn nghĩ gì về mình, vì hắn chẳng tỏ thái độ gì rõ ràng cả. Hay nói chính xác hơn là nhỏ nghi ngờ hắn, nghi ngờ tình cảm của hắn.

    Vậy nên nhỏ cứ băn khoăn mãi.



    Sau một thời gian nghĩ ngợi, nhỏ chỉ nghĩ ra được một lý do hợp lý nhất cho những hành động của hắn: hắn thích nhỏ. Vì nhỏ nghĩ, nếu định lợi dụng thì sao hắn lại không chịu nói chuyện với nhỏ? Nếu định lợi dụng thì sao hắn lại ngẩn người ra khi thấy nhỏ cười? Nếu định lợi dụng thì sao lại chẳng bao giờ tỏ thái độ gì mờ ám? Nếu định lợi dụng thì sao cứ mỗi khi nhỏ cười hắn vì hắn làm không tốt việc gì đó là hắn lại cố gắng để hoàn thành tốt việc đó còn khi người khác cười thì hắn mặc kệ?

    Vậy nên, nhỏ nghĩ là hắn thích nhỏ.

    Đó cũng chỉ là suy nghĩ của một cô bé lớp Sáu nên có đôi phần ngây thơ và cả tin. Nhỏ cũng biết chứ, nhỏ biết là nhỏ hơi quá tin vào hắn. Nhưng nhỏ vẫn tin rằng mình đúng, và chẳng bao giờ nghi ngờ hắn cả.



    Kỳ thi cuối học kỳ II đã trôi qua, và năm học cũng sắp kết thúc.

    Vậy là nhỏ sắp phải chia tay hắn.

    Có lẽ là sẽ không bao giờ gặp được nữa.

    Vậy nên nhỏ quyết định sẽ tỏ tình với hắn vào ngày cuối cùng nhỏ còn gặp hắn.



    Lễ tổng kết năm học.

    Nhỏ định sẽ tìm cách để hẹn hắn ra chỗ vắng rồi nói hết tình cảm của mình ra.

    Vậy nên nhỏ đợi, đợi thời cơ đến.

    Buổi lễ trôi qua và kết thúc thành công.

    Nhỏ vẫn chẳng có dịp nào để gặp riêng hắn cả.

    Vậy nên nhỏ đã không tỏ tình với hắn.

    Nhỏ về nhà với tâm trạng nặng trĩu.

    “Đành chịu thôi”, nhỏ nghĩ, “Dù gì thì mình rồi cũng sẽ quên anh ấy đi thôi”.



    - Chừng nào chị thi tuyển sinh?

    Nhỏ hỏi Nguyệt. Nguyệt đang học ôn bài, nghe tiếng nhỏ thì trả lời, mắt vẫn không rời khỏi trang sách:

    - Thứ năm tuần sau.

    - Thứ năm à...

    - Mà em hỏi làm gì?

    - Cho biết thôi.

    Nguyệt cũng chẳng nghĩ gì nhiều nên lại cắm đầu vào cuốn sách và mấy tờ đề cương.

    Nhỏ chống cằm, nhìn ra cửa sổ nghĩ ngợi vẩn vơ.



    Thứ tư, trước ngày thi tuyển sinh một ngày.

    Nhỏ bật yahoo lên.

    Nick hắn vẫn tối.

    Nhỏ thở dài, đưa chuột kích đúp vào nick hắn. Ô chat bật lên.

    Nhỏ: “anh Sơn
    em biết chuyện này hơi khó nói
    nhưng em nghĩ là em cần phải nói
    uhm.... sao nhỉ
    thật ra thì... em rất thích anh
    thật đấy
    anh không tin cũng không sao
    em chỉ cần anh biết được điều đó là được rồi
    vậy nhé ^^”

    Xong, nhỏ tắt máy. Nhẹ nhõm.

    Cái cảm giác vừa trút được tâm sự thật dễ chịu.

    Cuối cùng thì nhỏ cũng có thể nói là nhỏ thích hắn.

    Lúc quyết định nói, nhỏ đã chẳng quan tâm là hắn có thích mình hay không.

    Vậy nên nhỏ vui vẻ chấp nhận nếu như hắn không thích nhỏ.

    Vì dù gì thì nhỏ cũng đã nói ra rồi mà.



    Hôm tra điểm thi tuyển sinh.

    - Tiên ơi, em biết gì chưa? – Nguyệt háo hức.

    - Biết gì?

    - Điểm tuyển sinh của chị là 45 lận đó!!

    Mắt Nguyệt sáng long lanh. Nhỏ cũng vui ra mặt.

    - Mà sao chị biết? Chị tra điểm thi rồi hả?

    - Không, thằng Sơn gọi cho chị.

    - Vậy ảnh bao nhiêu điểm?

    - 41. Cao đó chứ, nhỉ?

    Nhỏ ngạc nhiên. Có lẽ nào hắn đã cố gắng thi tốt vì nhỏ?
     

Chia sẻ trang này