[Oneshot][K][Bungou Stray Dogs][Dachuu] A flower for you, a smile for me, what a blessed life we’ve

Thảo luận trong 'Fanfiction' bắt đầu bởi Eclipse, 17/8/21.

  1. Eclipse

    Eclipse Moderator Ban quản trị

    Tham gia ngày:
    28/6/21
    Bài viết:
    54

    A flower for you,
    a smile for me,
    what a blessed life we’ve had


    Title: A flower for you, a smile for me, what a blessed life we’ve had (Một bông hoa cho cậu, một nụ cười cho tôi, một cuộc đời thật hạnh phúc hai ta đã có)
    Author: Eclipse/LeTroubadour
    Fandom: 文豪ストレイドッグス | Bungou Stray Dogs
    Disclaimer: Bungou Stray Dogs là của Kafka Asagiri và Sango Harukawa

    Tag: Established relationship, Fluff, Language of Flowers, Hanakotoba, Dazai is so grateful to have the chibi in his life (Dazai lúc nào cũng cảm thấy thật biết ơn vì có Chuuya trong đời)

    Rating: K
    Relationship: Dazai Osamu/Nakahara Chuuya
    Status: Hoàn thành

    Summary: Dazai không ngờ rằng thứ mà anh bắt đầu với những ngón tay táy máy của mình một ngày, sau này lại có thể trở thành một điều rất đỗi quan trọng với họ đến thế.

    Một câu chuyện về mấy cuộn băng gạc bị cắt, vài bông hoa giả thành hình và một chibi cực kì vui sướng. Chuuya hạnh phúc là Chuuya tuyệt nhất và Dazai đã luôn biết điều đó.

    Notes: Fic tham dự ngày 6 Soukoku Week 2021: “Còn cà phê của tôi đâu cần cho nhiều đường / nhờ người ấy mà thế giới này đã ngọt ngào lắm thay.” - “Mojito”, Châu Kiệt Luân





    Dazai không ngờ rằng thứ mà anh bắt đầu với những ngón tay táy máy của mình một ngày, sau này lại có thể trở thành một điều rất đỗi quan trọng với họ đến thế.


    Chỉ là, anh lúc đó đang chán quá thôi, thật đấy. Yosano-sensei thì bỏ anh lại một mình trong phòng y tế, anh chỉ có mấy miếng băng gạc bự xự trên tay, nên là đương nhiên rồi! Sau khi chu mỏ và quay mòng mòng trên ghế chán chê thì anh phải kiếm gì làm cho giết thời gian mà vẫn năng suất chứ! Tức là… - Dazai mỉm cười ma mãnh - phải quậy chơi thôi!


    Nghĩ là làm, anh với lấy cái hũ đựng bút tròn trên bàn và đổ hết mọi thứ phía trong ra. Đoạn, anh úp ngược nó xuống miếng băng, dùng bút chì vẽ quanh viền hũ và từ đó cắt ra được một miếng băng tròn. Ngắm nghía cho đã, rồi Dazai quyết định cắt luôn một hình trôn ốc vào tận bên trong. Bước cuối cùng chỉ là quấn dải băng gạc này lại từ ngoài vào, nhấn thêm vài đường khâu (với bộ kim chỉ mà Dazai lúc nào cũng mang theo mình) để cố định mọi thứ vào vị trí và ta-daaaa! Anh đã có được một bông hoa băng gạc tròn trĩnh!


    Khi giơ bông hoa ra trước đèn để tự thán phục hoa tay của mình, Dazai toe toét một nụ cười đắc thắng.


    Ôi thiệt chính xác! Anh đã chắc mẩm là vậy mà. Đương nhiên nó sẽ đạt được cái hình dáng hoàn hảo trông giống hệt một cuộn băng gạc như trong đầu anh nghĩ rồi. Đây quả là một kỳ công vĩ đại! Không! Là một tuyệt tác! Miệng Dazai càng toét rộng hơn. Anh cần phải làm thêm một mớ như thế này! Mà không, hơn thế nữa! Anh phải đính chúng hết lên cái mũ của sên trần cơ, để cậu ta có thể nhớ đến anh mọi lúc mọi nơi!


    Và Dazai quá hứng chí với những suy nghĩ của mình đến độ, anh không nhận ra là mình chẳng còn một mình trong phòng nữa. Vậy nên, khi Yosano-sensei đằng hắng ngay bên tai, Dazai giật bắn cả người, tay luống cuống suýt làm rớt hết mớ hoa vải.


    “Ô, hoa mao lương sao? Tôi còn không biết là cậu có thể khéo tay thế đấy.”


    Dazai vội vã thả chúng lại lên bàn, đoạn anh quay ra, nở nụ cười tỏa nắng với Yosano-sensei như thể anh không mới vừa quậy một trận ở đây và tiêu phí hết một mớ vật tư của phòng y tế.


    “Hoa mao lương? Là loại hoa gì thế sensei?”


    Yosano chẳng hề bị nụ cười của anh lừa phỉnh, anh biết, nhưng chất vấn Dazai thì còn cực thân hơn cứ xuôi theo những trò quái chiêu của cậu ta cho rồi, vậy nên Yosano chỉ quẳng cho anh một cái liếc mắt và tiếp tục câu chuyện.


    “Là một loài hoa mà tôi nghĩ ý nghĩa của nó đã mất hết với cậu rồi.”


    Giờ thì anh lại hứng thú đây! Dazai mắt sáng rỡ nhìn bác sĩ của Sở thám tử, mồm o tròn một hơi phấn khích. “Ô ô ô ô ô~! Ý sensei là sao? Là sao?”


    “Cậu tự mà đi tìm lấy. Giờ đưa tay đây để ta hoàn thành khám sức khỏe định kỳ và tôi còn đi về nào.”


    “Nhưng mà sensei~~!!”


    Đương nhiên không cần phải nói nhiều nữa, dẫu cho Dazai có tru tréo ầm ĩ đến cách nào sau đó, anh cũng chẳng nhận được gì hơn ngoài một tiếng: Xéo.


    Vậy nên Dazai về nhà, tìm ý nghĩa của hoa mao lương trên mạng, và chỉ có thể bật cười khi những con chữ hiện ra.


    Cảm nắng một người nào đó; Tôi bị choáng váng trước vẻ đẹp của bạn rồi.


    Hỏi sao Yosano lại chẳng bảo ý nghĩa mất hết với anh, vì hẳn là nhìn thấy anh tán tỉnh bao nhiêu cô gái trong một ngày đã khiến sensei chẳng còn niềm tin nào nữa rồi. Nhưng đó là vì Yosano-sensei không biết thôi, Dazai thầm nghĩ, khi nhìn lại trìu mến những đóa hoa băng gạc trên tay. Ý nghĩa đó vẫn còn vẹn nguyên nơi đây, bồi hồi, đầy xúc động, nhưng cũng đủ yêu thương sâu lắng để khiến con tim anh loạn nhịp mỗi khi một cái tên được cất lên, bởi vì cho đến ngày hôm nay, tiếng sét ái tình của Dazai chỉ có một, và vẫn chỉ một người đó thôi. Cậu ta là một tên tóc đỏ lúc nào cũng hăng tiết ngay lần đầu tiên bước chân vào cuộc đời Dazai (hay đúng hơn là giẫm, nếu xét lại tình huống khi đó, nhưng giờ Dazai chỉ có thể nhớ lại ngày hôm ấy trong một cái lắc đầu yêu thương). Dazai đã bị hớp hồn hoàn toàn, không cách nào kháng cự. Và thật sự, ngay từ khoảnh khắc ấy anh có thể chắc chắn rằng trong suốt phần đời còn lại này, sẽ không có ai Dazai trao cho ánh mắt yêu thương nhiều như một người thanh niên tóc đỏ tràn đầy sức sống kia.


    Và Dazai khẽ đặt một nụ hôn lên bông hoa trên tay, môi nở nụ cười hạnh phúc.


    Phải, Chuuya. Đã luôn là cậu đấy.


    .


    .


    .


    Kể từ ngày hôm ấy, Dazai còn phải ngạc nhiên là anh có chút hứng thú với làm hoa giả thật, đặc biệt là những loài hoa có ý nghĩa với mối quan hệ của họ. Tử đinh hương cho tình yêu đầu tiên. Sự rạng rỡ của hoa hướng dương là một điều chắc chắn nếu nhắc đến Chuuya. Hoa anh đào cho một trái tim trong trắng và nhân hậu, vì Dazai không thể nghĩ ra loài hoa nào phù hợp hơn cho một con người lúc nào cũng rất rộng lượng, đến nỗi cậu ấy lúc nào cũng mở rộng cánh cửa đón anh trở về sau mỗi lần lầm lạc. Có nhiều ngày, anh thức dậy mà còn phải ngạc nhiên sao bản thân mình có thể may mắn thế khi vẫn có được một thiên thần tóc đỏ quý giá chừng này say ngủ trong vòng tay (bởi vì Dazai là một người tồi tệ và thực sự là không xứng đáng, nhưng Chuuya với những cử chỉ rất đỗi dịu dàng của cậu ấy luôn khiến bản thân anh cảm thấy được trân trọng, có ý nghĩa hơn. Chuuya luôn để anh trở lại nơi mà họ gọi là nhà, ấp anh trong vòng tay những khi anh cảm thấy buồn bã, và luôn thì thầm những lời yêu thương vào tai anh mà bao giờ cũng khiến Dazai muốn nấc nghẹn, vì làm sao anh lại có thể có được một người bạn đồng hành quý báu đến nhường ấy?)


    Hoa lan chuông mang ý nghĩa sự trở về của hạnh phúc, vậy nên từ lúc họ chính thức quay trở lại với nhau, Dazai đã đặt mục tiêu cuộc đời mình là sẽ luôn trân quý Chuuya hết mức có thể (nhưng Chuuya thực sự vẫn giỏi chăm sóc anh hơn, kể cả trong những lúc cậu ấy không để ý. Như là khi họ ngủ chẳng hạn, có đôi lúc Chuuya sẽ lăn lại rúc vào lòng anh để tìm hơi ấm. Đó là một cử chỉ rất tự nhiên, rất đỗi bình thường thôi, nhưng được là người mà Chuuya tìm tới trong vô thức chứ không phải mớ thú bông bự xự quanh giường họ, thật đã làm Dazai xúc động lắm lắm).


    Anh lúc nào cũng thấy biết ơn vì có Chuuya trong đời. Anh luôn đảm bảo là cậu ấy biết điều đó, nhưng nụ cười bừng sáng mà Chuuya trao lại anh bao giờ cũng khiến Dazai có cảm giác thế này là chưa đủ. Anh cần phải khiến cho nụ cười mà anh hằng yêu quý đó xuất hiện ngày càng nhiều nữa cơ.


    Vậy nên, Dazai thấy như còn trên cả hạnh phúc khi tìm ra được có một loại cây, không phải hoa, mang ý nghĩa “hãy hôn tôi” (bởi vì với những gì mà anh định làm, một mớ bông thôi là không được, cần phải có thêm chút xanh lá vào để khiến mọi thứ cân bằng cơ. Và còn gì có thể hợp hơn sự hiện diện của những nhánh tầm gửi chứ?)


    Phải phải, Dazai bật cười thích thú khi anh đơm những trái cotton trắng nhỏ tí ti lên mấy chiếc lá bằng nỉ màu xanh. Dù nghe cliché thế nào, tầm gửi vẫn mang ý nghĩa của một nụ hôn, và Chuuya luôn cười thật hạnh phúc với hai má ửng hồng sau mỗi cái hôn ngọt ngào anh đặt lên môi cậu ấy. Nếu còn muốn thấy vẻ đáng yêu đó nhiều nữa, đương nhiên đây là cách duy nhất cho anh rồi?


    …và Dazai cũng phải công nhận, đây một phần còn vì bản tính thích trêu chọc trong anh nữa, vì mặc dù Chuuya chưa bao giờ là dạng người thẹn thùng trong việc hôn hít (Dazai còn phải thề là với mỗi bước tiến của anh, cậu ấy lúc nào cũng biết làm sao để trả lễ lại cho đầy đủ, và họ lúc nào cũng rời nhau ra có chút chếnh choáng, hơi thở hổn hển là vì thế), nhưng điều buồn cười là, Chuuya chỉ bạo sau cánh cửa phòng đóng kín mà thôi. Những lúc ở bên ngoài, đặc biệt là trước đám đông, sên lùn đáng yêu của anh bao giờ cũng dễ dàng đỏ lựng chỉ vì một cú hôn trán, và Dazai chính vì thế luôn ‘tranh thủ’ mọi lúc mọi nơi chỉ để thấy Chuuya ửng hồng tới tận mang tai.


    Giống như lần đó khi anh kéo Chuuya vào trong một con hẻm nhỏ chẳng hạn? Chắc chỉ vì Giáng Sinh là một đêm lạ lùng khi tất cả mọi thứ đều trở nên kỳ diệu hơn mà thôi. Nhưng những ánh đèn hấp háy trên má Chuuya ngày hôm ấy, nhảy múa, sống động, cứ như đang tạo ra một vầng hào quang xung quanh nụ cười trìu mến Chuuya trao cho anh. Và cậu ấy lại còn đang trong một chiếc áo len của Dazai, quấn trong khăn choàng của Dazai, ấm áp, hơi thùng thình một chút, nhưng tuyệt đối dễ chịu nữa. Hỏi sao anh có thể kháng cự được chứ? Vậy nên, dù Chuuya đã thấy trước Dazai muốn gì rồi khi anh vội vã kéo cậu ấy vào con hẻm vắng, nhưng cậu ấy chẳng phàn nàn gì hết còn Dazai chỉ là rất vui lòng hứng chịu bất cứ cú đánh yêu nào sau đó từ một chibi xấu hổ đỏ lựng, nhưng hôn Chuuya ngày hôm đó ra sao ư?


    Đúng là phép màu.


    Từ bờ môi mềm mại bị nuốt trọn trong từng cái mút nhẹ của anh, cho đến cách Chuuya thở ra mãn nguyện khi nụ hôn ngọt ngào của họ cứ mãi kéo dài mà không có dấu hiệu dừng lại, bởi vì Dazai thật sự không muốn dừng lại. Cái hôn của họ chậm rãi nhưng đầy âu yếm, quyến luyến. Họ hôn với tất cả thành ý muốn người kia biết mình đang được yêu, đang được trân quý đến nhường nào. Và có thể Dazai đang chúc Chuuya về phía trước nhiều quá, đến nỗi chiếc mũ trên đầu cậu ấy bắt đầu rơi, nhưng anh đã bắt gọn nó lại trong tay, tiện thể dùng luôn nó để giữ lấy đầu Chuuya, mà đem cậu ấy đến gần hơn nữa (cũng như để che luôn ánh mắt tò mò của những người đi đường). Dazai trước giờ tuy rất hứng khởi với việc thể hiện tình cảm chốn công cộng, nhưng khung cảnh này với một thiên thần tóc đỏ bẽn lẽn nhìn lên anh qua hàng mi, môi nở nụ cười mãn nguyện - thật sự, chỉ dành cho anh và chỉ riêng anh mà thôi, và Dazai chắc chắn sẽ không chia sẻ nó với ai khác, không bao giờ.


    Vậy nên, păng-xê là cho những ai say túy lúy trong men tình, và chắc chắn nó là dành cho Dazai rồi vì kể cả lúc tỉnh hay thức, tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ đến Chuuya. Anh còn chẳng buồn hướng suy nghĩ của mình đến một điều gì khác, bởi vì cuộc sống nào còn gì vui nếu anh không được tương tư niềm hạnh phúc lớn nhất của đời mình chứ?


    Dazai yêu Chuuya, thật sự yêu nhiều đến mức cả ngàn nụ hồng, vạn đóa cúc đỏ hay triệu bông trà thắm cũng không đủ để diễn tả hết nỗi lòng chất chứa này trong anh. Nhưng anh biết mình phải kiềm chế lại, không được làm quá nhiều vì đảm bảo Chuuya sẽ chẳng vui đâu nếu trở về và thấy căn hộ của cậu ấy chìm trong cả một biển hoa đỏ rực (dù ý tưởng này thú vị đến mức suýt chút nữa Dazai đã biến nó thành hiện thực đó).


    Trên hết, Dazai nghĩ về mối quan hệ của anh và Chuuya qua niềm tin tuyệt đối mà họ dành cho nhau - và lan Nam Phi, loài hoa đến trong một cầu vồng màu sắc và hương thơm của thiên đường, chính là có ý nghĩa đó. Cả anh và Chuuya đều nhiều lần ăn miếng trả miếng nhau, nhưng cả hai đều tin tưởng người kia sẽ không chạm đến điều gây tổn thương thật sự. Đó là một sự thấu hiểu chẳng cần nói ra thành lời mà đã luôn đến với họ một cách tự nhiên như hơi thở, nhưng chính vì thế, nó mới khiến họ thật dễ dàng trao nhau tấm lưng trên chiến trận, tin tưởng rằng dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa, họ sẽ luôn an toàn với lựa chọn ngày hôm nay. Trong những giây phút sóng gió nhất, người kia sẽ luôn luôn đến những lúc người này cần mình.


    Vậy nên đêm đó, khi Chuuya vì anh đứng lên chiến đấu lại với tất cả mọi người trong liên minh Port Mafia - Sở thám tử để không ăn mừng bằng cà ri cho một phi vụ thành công? Thật sự, Dazai còn không nghĩ mình có thể yêu một người nhiều hơn thế, nhưng mà anh thực sự đang bồi hồi xúc động khôn nguôi. Cảm xúc dâng lên trong anh, căng tràn, từ tận thẳm sâu nhất của cõi lòng và để lại đó một Dazai chỉ còn biết trông về Chuuya trong một sự biết ơn chân thành nhất, bởi vì anh chẳng hề nói với cậu ấy lấy một lần, nhưng làm sao cậu ấy có thể biết mà bảo vệ anh đến vậy?


    Thực sự ăn cà ri với Dazai vẫn ổn, chính xác vậy. Nếu phải ăn, anh có thể ăn, không đau bụng, không buồn nôn, thật sự. Nhưng nếu để anh tự chọn cho mình, sẽ chẳng bao giờ Dazai gọi lấy món ăn mà hầu như bất cứ người Nhật nào cũng đều yêu thích hết. Anh ghét đồ cay là một chuyện, và nếu đấy lại là một điều nhắc nhớ về người bạn thân thiết mà anh đã không thể cứu sống? Câu trả lời đã quá rõ ràng, nhưng chỉ với những ai biết về quá khứ của anh, với những ai quan tâm anh, và chưa lúc nào Chuuya thôi quan tâm Dazai cả.


    Đêm hôm ấy, Chuuya chẳng hé môi lấy một lời về Dazai. Cậu ấy chỉ là tự biên tự diễn một loạt những lý do từ bình thường đến lố bịch nhất, cốt chỉ để không ai còn có thể nghĩ đến việc đem cà ri lên bàn ăn của họ nữa (tới mức mà sau đó ai cũng đều tin là Chuuya ghét cay ghét đắng cà ri, chỉ nghe tới tên là đã không chịu được rồi, còn Dazai thì chưa bao giờ có một trận cười ra nước mắt như thế).


    (Sau đó, anh đã phải vận dụng hết mọi khả năng của mình, kể cả vòng tay từ phía sau ôm lấy một chibi tóc đỏ đang cực kì giận dữ để xin tha thứ vì lỡ cười quá trớn. Cậu ấy hậm hực trong lòng anh, chắc chắn là chưa muốn bỏ qua cho Dazai dễ vậy đâu, nhưng đôi má đang phồng ra kia thật sự là dễ thương quá đi… và nó chỉ càng khiến Dazai phụt cười thêm nữa, còn Chuuya thì chính thức nổ tung. Họ ngã lăn ra trên giường sau một màn đấm đá túi bụi vì tại do ai mà Chuuya phải làm nên cả một ‘hoạt cảnh’ như vậy? Dazai mỉm cười âu yếm nhìn người anh yêu bùng nổ, chỉ càng thấy trân quý hơn bầu má ửng đỏ kia đã cố gắng hết mình vì anh. Vậy nên sẽ là phải thôi nếu Dazai dịu dàng vén làn tóc lòa xòa trước trán Chuuya ra sau một bên tai, mà để cho đầu cậu ấy tựa vào ngực mình. Tiếng thì thầm “cảm ơn nhé, Chuuya” thốt ra sau đó là một trong những lời chân thật nhất mà Chuuya từng nghe thấy, vậy nên chẳng còn cách nào khác, anh đành để cơn giận của mình nguôi đi trong một cái thở phì “không có chi” trước khi thả lỏng hoàn toàn trên người Dazai, cảm nhận Dazai cười vào mái tóc anh trong một cái ôm thật chặt).


    Những giây phút quan tâm lo lắng cho nhau như thế chỉ càng khiến Dazai rõ hơn, là Chuuya thực sự là tất cả của anh. Một bó hoa cẩm tú cầu thể hiện lòng trân trọng, hay bất cứ loài hoa ý nghĩa nào khác đều có cảm giác thiếu sót để diễn tả sự hiện diện của Chuuya trong cuộc đời. Anh yêu Chuuya nhiều lắm, yêu đến độ dù chắc mẩm là nhiêu đây vẫn chưa đủ để đáp lại những gì Chuuya đã trao cho anh đâu, nhưng mà chiếc mũ Dazai thả xuống đầu Chuuya ngày hôm đó, với một tiếng reo hí hửng “Happy birthday” là tất cả lòng thành của anh cho người cộng sự, bạn đồng hành, người bạn đời mà anh yêu thương hết mực.


    Chuuya nom ngạc nhiên lắm. Cậu ấy nhìn anh bằng cặp mắt em bé to tròn kia, rồi lại như không tin nổi vào chiếc mũ fedora được đính kết cả một dải hoa nghệ thuật vào vành mũ trái (Dazai ban đầu còn tính đính đầy luôn như một vòng hoa cơ, nhưng sau nhiều suy ngẫm, anh quyết định Chuuya sẽ ưng như thế này hơn).


    Kết quả sau đó thật tuyệt diệu. Chuuya lật qua lật lại chiếc mũ trên tay, vẫn chưa hết trầm trồ trong ánh mắt lộ rõ niềm phấn khích. Chibi thực sự đang rất ấn tượng đấy, và Dazai nhìn cảnh đó mà cũng thấy lòng mình ấm lên. Thật mừng là tất cả những công sức anh bỏ ra nay đều đã thành công mỹ mãn.


    “Một chiếc mũ hoa sao?” Giọng Chuuya lẫn với tiếng cười, người run lên không nhịn được. “Mà lại còn là hoa băng gạc nữa chứ? Đúng là chỉ có mi mới tặng quà thế này thôi, đồ cá thu.”


    Trong tất cả loài hoa, đó lại là những bông hoa cậu ấy chú ý đầu tiên ư? Đến Dazai giờ cũng không nhịn nổi cười nữa rồi.


    “Chuuya nên mừng là tôi đã không kết toàn băng gạc chính hiệu lên ấy đấy chứ.” Anh vờ có chút dỗi. “Không thôi thì tác phẩm đã còn tuyệt diệu hơn nữa rồi.”


    “Và rồi ta sẽ chẳng dùng được nó vào dịp nào ngoài Halloween sao?” Chuuya lắc đầu phì cười. “Mơ đi, đồ lãng phí băng gạc này.”


    Dazai nghe nói mà chớp chớp mắt. Anh không hẳn là ngạc nhiên, nhưng được nghe lời xác nhận thật sự là không tệ.


    “Cậu thích nó sao?”


    “Mi đùa à?” Chuuya quăng cho anh một cái nhướn mày. “Nó cực tuyệt đấy chứ! Đây là món quà ta thích nhất mà mi từng tặng cho ta đấy. Cảm ơn nhé, Osamu.”


    Và Chuuya đội chiếc mũ lên đầu, những bông hoa anh kết càng làm vầng hào quang của nụ cười Chuuya sáng hơn nữa.


    Đây là gì đây? Cảm giác hạnh phúc ứa tràn này khiến môi anh không khỏi nở một nụ cười tương tự?


    Dazai chưa bao giờ hiểu quá rõ về mặt tình cảm, đặc biệt là tình cảm của bản thân. Nhưng ngay lúc này, anh biết là mình cần bước về phía trước và nâng Chuuya lên, xoay cậu ấy vòng quanh khiến Chuuya thét lên phấn khích, một tay giơ lên giữ để cho chiếc mũ hoa đừng bị bay mất.


    Khi họ cuối cùng cũng dừng lại trong một cái cụng trán vào nhau, mắt nhìn nhau say đắm, Dazai chỉ biết thốt lên những điều mà con tim anh không thể ghìm lại, quá nhiều yêu thương, quá đỗi hạnh phúc với thiên thần tóc đỏ trong vòng tay.


    “Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần cho cả một bộ sưu tập nón hoa này nhé chibi, vì tôi vẫn còn nhiều thiết kế chưa làm lắm đấy.”


    Tôi vẫn chưa nói hết lời yêu cậu đâu.


    Và nụ cười Chuuya trao cho anh sau đó, rực rỡ như những bông hoa đang nở rộ, và ấm áp như tia nắng một ngày hè xanh trong nhất, anh sẽ mãi ghi nhớ cho đến suốt cuộc đời. Cậu không biết tôi yêu cậu đến chừng nào đâu Chuuya. Và suốt đời này tôi chỉ mãi yêu mình cậu thôi.


    “Ta đợi đấy, cá thu ạ.”



    Hết. :”>​



    Notes: Đây là những loài hoa được kết lên trên mũ Chuuya. :”>
    • Lavender (từ đinh hương): tình yêu đầu tiên

    • Camellia (hoa trà), Red chrysanthemum (hoa cúc đỏ), Rose (hoa hồng): tình yêu

    • Sunflower (hướng dương): rạng rỡ, tôn trọng

    • Sakura (hoa anh đào): trái tim trong trắng và nhân hậu

    • Lily of the valley (hoa lan chuông): sự trở về của hạnh phúc, điều ngọt ngào

    • Mistletoe (tầm gửi): hãy hôn tôi, tôi đã vượt qua trăm ngàn gian khổ

    • Purple pansy (păng-xê tím): cậu lúc nào cũng trong tâm trí tôi

    • Pansy (păng-xê nói chung): nghĩ về tôi, niềm vui sướng, những kỷ niệm

    • Ranunculus or Persian buttercup (hoa mao lương): nét duyên rạng ngời, tôi bị cảm nắng trước cậu rồi, sự lôi cuốn, phải lòng ai đó

    • Hydrangea (cẩm tú cầu): lòng biết ơn, trân quý, trân trọng

    • Freesia (hoa lan Nam Phi): niềm tin tuyệt đối



     

Chia sẻ trang này